truyện Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần của Tác giả (Y Nhân Khuê Khuê), ebook full PRC, ePub full, Mobi full và PDF tạo bởi TTC: Editor: Qin ZồThể loại: Cổ đại, cung đình hầu tướcSố chương: 152 + 3NTTrong cuộc đời có rất nhiều điều mình không thể ngờ tới ví dụ như việc đang sống trong sung sướng nương nhờ Các nàng hậu trong 10 năm trở lại đây không chỉ gây ấn tượng mạnh mẽ bởi nhan sắc xinh đẹp mà còn tạo dựng được sự gần gũi, ấn tượng với khán giả cũng như đóng góp tích cực trong nhiều vai trò khác nhau. chỉnh và đôi kiếm Nhật khó ai đọ nổi. Sắc vóc Chương 4. /155. Chương Sau Chương Tiếp. "Tam đệ, sao đệ có thể nói như vậy với biểu muội?". Một giọng nam vang lên giữa bầu không khí sượng sùng, mắng lang quân mới đến vô lễ. Trong đại sảnh chật ních người dưới ánh đèn sáng trưng, khó lòng thấy rõ mặt người. Vì mình để ý, những truyện thực sự hay lại không được review nhiều. Nên mình làm ra một list truyện mà mình tâm đắc cực kì (mình đã đọc + nghiền ngẫm) 1. Mình đa số đọc cổ đại. Nhưng vẫn có hiện đại, thích nữ cường và ưu ái những truyện xây dựng tính cách nhân vật rõ ràng nhất quán. Sao địch nổi sắc đẹp tuyệt trần. Đánh giá: 8 / 10 từ 15 lượt. Tác giả: Y Nhân Khuê Khuê. Thể loại: Ngôn tình, Cung Đấu, Cổ Đại. Nguồn: Gorjessspazer.wordpress.com. Trạng thái: Đang cập nhật. La Linh Dư: Cha mẹ muội đã mất cả rồi, gia tộc lại không có thế, chỉ có thể ăn nhờ ở đậu. Con người muội chỉ không được lương thiện thôi, chẳng lẽ muốn gả cho Dẫu lòng chàng như sắt, vẫn nào địch nổi sắc đẹp giai nhân. ------------------------- SAO ĐỊCH NỔI SẮC ĐẸP TUYỆT TRẦN - Mối nhân duyên mang tên Kẻ cắp gặp bà già, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Yv6Wi. Editor Qin ZồThể loại Cổ đại, cung đình hầu tướcSố chương 152 + 3NTTrong cuộc đời có rất nhiều điều mình không thể ngờ tới ví dụ như việc đang sống trong sung sướng nương nhờ một sỉ tộc bỗng nhiên một ngày sỉ tộc sa sút, mà nàng hoàn toàn không có quan hệ máu mủ,hai nhân vật chính thì nữ chính là biểu muội tâm cơ biểu muốn gả cho nhà giàu với một nam chính là biểu ca chê bai nàng lòng dạ đen Linh Dư Cha mẹ muội đã mất cả rồi, gia tộc lại không có thế, chỉ có thể ăn nhờ ở đậu. Con người muội chỉ không được lương thiện thôi, chẳng lẽ muốn gả cho một phu quân thương mình yêu mình là sai sao?Lục Quân Không sai. Nhưng muốn gả cho người khác ngoài ta thì đúng là sai lòng chàng như sắt, cũng nào địch lại vẻ đẹp của nàng. —— Muội có yêu người không? Ngày lễ Hoa Triêu đã trôi qua được mấy ngay, nhưng La Linh Dư vẫn còn nhớ hôm đó Lục Quân đè nàng lên cửa, nói ra lời làm nàng á khẩu. Ngày đó chàng không chỉ hôn nàng, mà nàng còn bị bắt phải dùng khăn lau rượu dính trên mặt, trên cổ chàng. Đầu óc nàng vốn rối bời, khi chiếc khăn tím nhạt trong tay chạm vào hầu kết chàng, cục xương ở cổ nhẹ nhàng di động lên xuống. Chính trong khoảnh khắc ấy, nàng chạm vào đôi mắt sâu tựa biển xanh của Lục Quân, chợt cảm thấy khó thở, như thể sắp chết chìm trong mắt chàng. Lục Tuyết Thần thấp giọng hỏi nàng, hầu kết di chuyển ở ngay dưới tay nàng “Lau xong chưa?” Giọng La Linh Dư run run, nhưng vẫn bình tĩnh đáp “Chưa.” Lục Quân đã luôn quen với sự thanh cao, cho dù bản thân có nhếch nhác thế nào, thì chàng vẫn trầm tĩnh ngồi yên một chỗ, cụp mắt xuống, không chạm đến tay nàng. Nhưng hô hấp của chàng cứ phả vào mũi nàng, hơi thở của La Linh Dư và chàng gần như hòa quyện vào nhau. Từng chút từng chút một. Sự khác biệt giữa nam nhân và nữ nhân, lần đầu tiên chàng khiến ký hiệu khác phái đó trở nên cực kỳ hấp dẫn với nàng. La Linh Dư nhìn thẳng vào hầu kết của chàng, trong thoáng chốc ngón tay run rẩy, nhẹ nhàng xoẹt qua. Ngay sau đó, nàng nghe thấy chàng thở hổn hển. Con tim như nảy lên dưới lòng bàn tay nàng. Đó là tiếng thở dốc dồn dập đè nén, mang theo từ tính, như cát vàng chảy qua tim nàng. Lang quân thở gấp bên tai làm mặt đỏ bừng, La Linh Dư bị chàng “quyến rũ” đến mức không làm tiếp được gì, gần như là bò ra cửa. Sau khi ra ngoài, tay chân nàng mềm nhũn vô lực, bị mặt trời chói lọi trên đỉnh đầu làm cho mơ màng, nàng vỗ vào hai má đỏ như máu, không rõ vì sao bản thân lại thất thố khi ở trước mặt Lục Quân như vậy. Cả một ngày gần như choáng váng, nhưng đồng thời cũng rất sung sướng. Từ sau khi cha mẹ qua đời, ngày lễ Hoa Triêu hôm ấy là ngày La Linh Dư thoải mái nhất. Lúc ở Nam Dương lấy lòng trưởng bối, giỏi nhất là được La thị quyền thế không lớn nuôi dưỡng; sau khi tới Kiến Nghiệp vẫn phải tiếp tục lấy lòng mọi người, chu toàn với tất cả lang quân nữ lang xuất sắc ở Kiến Nghiệp, mục đích của nàng rất rõ ràng, nhưng lại cẩn thận không để mình rụt rè trước mặt bọn họ. Bọn họ có tất cả, còn nàng không có gì. Thứ bọn họ không muốn, đều là thứ nàng phải nghĩ cách có cho bằng được. Nàng tốn nhiều công sức như vậy, ngay tới công chúa cũng bị nàng lợi dụng một chút… Cuối cùng ngày Hoa thần đã để nàng được thoải mái! Các nữ lang tôn nàng đứng đầu, mọi ánh mắt của lang quân đều tập trung lên người nàng, còn cả danh sĩ vẽ tranh nàng đưa vào Sĩ Nữ Đồ. Cả Tề tam lang tỏ tình với nàng, và Lục Quân kìm lòng không đậu… Cuối cùng, lúc nàng ngồi xe về Lục gia, trong ngực ôm bức tranh Nữ thần núi Vu do Tầm Mai cư sĩ mới vẽ. Vì ngày hôm ấy nàng từng vắng mặt một chốc, các danh sĩ không thấy người đâu nên tự phát huy, cuối cùng bức tranh nào cũng thể hiện rõ khả năng tưởng tượng phong phú của mỗi danh sĩ. Ví dụ như bức tranh Tinh linh vùng núi do Vương tiên sinh vẽ, tay nàng tinh linh cầm cành quế, người khoác sắn dây eo thắt tùng la, vẽ nàng rất có linh khí huyền bí, được mọi người ca tụng nhất. Nhưng bức tranh La Linh Dư thích nhất là bức Nữ thần núi Vu do Lục tam lang vẽ. Vẽ nàng thành nữ thần núi Vu, đẹp như mỹ nữ thần tiên, cưỡi mây về gió, khuất sau mây khói mênh mang. Giữa rặng núi chìm trong mây mù, nàng tiên nữ xinh đẹp ngoái đầu lại, cái nhìn dạt dào thâm tình ấy đã đánh vào lòng La Linh Dư, khiến nàng run rẩy. Lúc mọi người bảo nàng chọn một bức tranh, La Linh Dư không hề do dự chọn bức Nữ thần núi Vu của Tầm Mai cư sĩ. Sau khi La Linh Dư xấu hổ chọn xong, nàng lặng lẽ nhìn Lục Quân, thấp giọng nói “Muội không có ý gì khác, chỉ đơn giản là muội thích bức tranh này thôi.” Lục tam lang đứng cạnh nàng cụp mắt, cái nhìn rất kỳ lạ. Tựa như đang cười, lại như… ẩn giấu bí mật mà nàng không biết. Chàng bật cười “… Ta cũng thích nàng ấy.” Vì chàng từng mơ thấy nàng. La Linh Dư ôm tranh vẽ, bất chợt thấy hồi hộp. Nhưng nói tóm lại, như thể thứ đồ hằng mong muốn chợt xuất hiện trước mặt, để nàng dễ dàng có được nó. La Linh Dư bước đi bồng bềnh như đi trên mây —— Không một nữ lang nào ở Kiến Nghiệp có thể khiến Ngọc lang hỏi mình có yêu người không, cũng không ai có thể làm chàng động tâm, vậy mà chàng lại do dự vì nàng. Ở chàng có quyền thế tiền tài mà nàng thích, nàng nhìn chàng như đang nhìn núi vàng núi bạc phát sáng… Sao nàng có thể không thích được? Hôm đó, La Linh Dư đã nghịch ngợm đắc ý trả lời chàng thế này “Nếu huynh yêu thì muội sẽ yêu.” Lúc ấy Lục Quân chỉ cười, không nói không rằng. Quan hệ mập mờ với Lục Quân như trò mèo vờn chuột, vừa phỏng đoán lẫn nhau, lại muốn đối phương bị mình thu hút. Tổng thể mà nói, La Linh Dư vẫn rất hưởng thụ tình cảm giác huynh tới ta đi một cách lén lút, không muốn người biết này. Cảm giác hưởng thụ như dương dương tự đắc đó, ngày thường đã lộ ra rất nhiều. Vào xuân, ngày tháng trôi đi rất nhanh. Cả vườn ngập tràn sắc xanh của ngày xuân, tiệc rượu hay hoa yến được tổ chức liên miên không dứt. La Linh Dư tích cực tham gia các hoạt động tụ tập của các lang quân nữ lang Kiến Nghiệp, vẫn khéo léo mẫn tiệp như trước, có tài đức có dung mạo. Đối với La Linh Dư, không có chuyện có thích mọi người hay không, mà chỉ có chuyện có thể dùng hay không. Mà trong mắt nàng, tất cả những người mình có thể tiếp xúc ở Kiến Nghiệp thì đều là tài nguyên dùng được, nên đương nhiên nàng rất rất hết lòng. Trước đây nàng đã phải rất kiên trì bền bỉ cố gắng, cuối cùng tiếng thơm của La Linh Dư cũng lan truyền trong giới quý tộc Kiến Nghiệp, hễ nhắc đến nữ lang xuất chúng, bất kể nam nữ đều sẽ nghĩ đến nàng. Trần nương tử Trần Tú không được làm Hoa thần năm nay, bình thường cũng không được các nữ lang ưa thích, nên sau khi La Linh Dư có thủ đoạn xuất hiện, lập tức Trần Tú trở nên ảm đạm đi nhiều. Nhưng Trần Tú vốn rất kiêu ngạo. Phụ thân nàng ta muốn dẫn đại gia đình xuống sâu ở phía Nam du ngoạn nghỉ mát, nàng ta nhất quyết không chịu đi. Nghe nói nàng ta còn chạy đi tìm Lục tam lang, hỏi Lục tam lang rốt cuộc có tình với mình không… Thật ra chuyện này chỉ đồn thế thôi, La Linh Dư cũng không biết tam biểu ca của mình trả lời Trần nương tử thế nào. Tóm lại sau khi Trần nương tử bị bệnh một trận, nàng ta vẫn ở lại Kiến Nghiệp. Đại gia đình Trần đại nho đều đi hết, cả một đại trạch vắng vẻ, chỉ còn lại mỗi một cô con gái. Nghe thấy lời này, các nữ lang đều hừ lạnh “Nàng ta khăng khăng đòi ở lại, chắc chắn vẫn là vì Lục tam lang rồi. Da mặt dày thật đấy… Lục tam lang muốn cưới nàng ta thì đã cưới từ sớm rồi. Cần gì nàng ta phải dây dưa nhiều năm như vậy?” La Linh Dư rất bội phục Trần Tú. Chuyên tâm làm một chuyện, bao năm tháng thanh xuân đều phí hoài vào một chuyện. Không khiến các nữ lang thích mình, cũng không quan tâm các nữ lang ghét mình ra sao. Trần Tú vẫn luôn kiêu ngạo, cả ngày chỉ làm thơ vẽ tranh đi chung với các tài nữ, dần dà, mọi người cũng không nói nàng ta thế nào nữa. Chính vì bội phục Trần Tú, nên La Linh Dư đã đến thăm bệnh nàng ta. Nhưng Trần Tú lại tưởng nàng tới khiêu khích. Trần Tú càng đổ bệnh nặng hơn “Cô đến cười nhạo ta chứ gì! Cô hãy chờ đấy, chờ Lục tam lang biết được bộ mặt thật của cô, chắc chắn huynh ấy sẽ không thích cô nữa!” La Linh Dư “…” Nàng thật sự vô tội mà. Có điều lời này của Trần Tú đã làm La Linh Dư phải trầm ngâm. Đêm hôm đó trời oi bức, các thị nữ mở hết cửa sổ ra. Gió nóng hây hây, các thị nữ ngồi dưới đèn, vừa nghe La Linh Dư cầm sách dạy tiểu muội muội học thuộc lòng, vừa đánh guồng cuốn chỉ, dùng lụa hoa sen dệt thành y phục ngày hè. Mùa hè sắp tới, lụa hoa sen là tơ lụa mỏng in hoa văn sóng nước, giá đắt nhưng chất liệu rất nhẹ. Các nữ lang Kiến Nghiệp đều đề cử La Linh Dư dùng lụa hoa sen, La Linh Dư bèn lấy ra dùng, sau khi dùng mới biết lụa hoa sen đắt thế nào. Lòng nàng rớm máu rồi đây này. Muội muội bĩu môi cụt hứng học bài, nhưng tròng mắt cứ xoay tít. Cô bé thấy La Linh Dư lấy mấy món đồ quý báu được cất giữ ra, chần chừ do dự. Đếm kiểu đồ rồi bày ra đất, trong mấy món đồ khá quý báu đó, có ngọc bội do Hành Dương vương tặng La Linh Dư vào lần đầu gặp mặt, ngoài ra còn có mấy món quà nhỏ bình thường Lục Quân và nàng hay trao đổi với nhau. Mà quý giá nhất, chính là bức tranh của Tầm Mai cư sĩ. Hiện tại trong tay nàng có ba bức tranh của Tầm Mai cư sĩ —— bức đầu tiên nàng có được từ lâu, bây giờ nàng biết rồi, mỹ nhân trên thuyền dưới ánh trăng mà Lục tam lang vẽ, chính là nàng. Đây là lần đầu bọn họ gặp nhau, vừa là vết nhơ với nàng, cũng là mở đầu của tất cả, còn là do Tầm Mai cư sĩ vẽ. La Linh Dư không nỡ bán. Bức thứ hai là sau khi biết được thân phận của Lục Quân, Lục nhị lang tặng nàng bức tranh Lục Quân vẽ thời niên thiếu. Bức thứ ba, chính là bức tranh của Tầm Mai cư sĩ vẽ vào ngày Hoa Triêu hôm đó. Sau khi các bức vẽ của các danh sĩ được hoàn thành, nàng có thể chọn một bức làm quà tặng cho mình. La Linh Dư bèn chọn tấm Nữ thần núi Vu do Tầm Mai cư sĩ vẽ. Nàng rất thích bức này, còn thích hơn cả bức tranh Tinh linh vùng núi của Vương tiên sinh được khen ngợi nhất hôm đó. Nàng cũng không nỡ bán. La Linh Dư chọn trái chọn phải, vô cùng đau đầu. Tiểu muội muội La Vân Họa không học nổi nữa, dứt khoát hỏi “Vì sao phải bán hả tỷ? Không phải chúng ta đã kiếm được nhiều tiền nhờ bán vòng tay lưu ly rồi sao? Muội không cần áo mới đâu tỷ. Dù gì muội cũng không ra ngoài, đâu cần phải giữ mặt mũi. Tỷ tỷ cứ mua cho mình là được rồi.” La Linh Dư trừng mắt “Dù gì muội cũng là tiểu nương tử sĩ tộc, nữ lang khác có, sao muội muội của tỷ có thể không có?” La Vân Họa “Nhưng muội thật sự không ra ngoài mà…” La Linh Dư “Điều sĩ tộc bồi dưỡng là khí phách, liên quan gì đến việc muội có ra ngoài hay không. Lúc nhỏ hiểu biết nhiều điều, sau này lớn lên muội mới không bị lừa gạt, có thể sống yên ổn. Tỷ bảo muội đọc sách học đàn, cũng vì muốn bồi dưỡng khí phách cho muội… Được rồi, muội đừng xen vào nữa, tỷ sẽ nghĩ cách.” La Vân Họa ngẩn người, bất chợt viền mắt đỏ lên, đi đến ôm lấy tỷ tỷ đau buồn rầu. Ở với nữ lang mấy tháng, thị nữ Linh Ngọc cũng đã có thể tham gia vào đề tài với các nàng. Sau khi Linh Tê chuyển sang chăm sóc La tiểu nương tử, thị nữ thiếp thân của La Linh Dư chính là Linh Ngọc. Thân là thị nữ thiếp thân, ít nhiều gì cũng biết được nhiều chuyện về nữ lang mà người ngoài không biết. Linh Ngọc bèn đề nghị “Những thứ này đều là đồ quý báu với nữ lang, hay đừng có bán đi… Chiếc vòng tay đó bán cũng được kha khá tiền, bình thường chúng ta tiết kiệm một chút, cũng có thể gắng gượng qua được hai tháng. nhưng nếu nữ lang thật sự buồn vì tiền thì… hay là nữ lang thử mượn tiền tam lang xem sao?” La Linh Dư chợt nhìn lên, đăm chiêu suy nghĩ. La Vân Họa đỏ mặt “Mượn, mượn, mượn tiền sao?” La Linh Dư mắng cô bé “Mượn tiền gì chứ, Tuyết Thần ca ca tốt bụng như vậy, nhất định sẽ mở hầu bao giúp đỡ. Một lỗ hổng ở chỗ chúng ta, chỉ là chút xíu kẽ hở với huynh ấy mà thôi… Tỷ và Tuyết Thần ca ca tình thâm nghĩa hậu, làm gì có chuyện mượn hay không mượn chứ.” La Vân Họa Tuyết Thần ca ca? Tỷ, tỷ, tỷ tỷ của cô bé gọi tam biểu ca là “Tuyết Thần ca ca”! Nhìn bao quát nhân phẩm của La Linh Dư, lời này của tỷ tỷ, rõ ràng cho thấy là muốn mượn nhưng không định trả… La Vân Họa khó chịu, cảm thấy tỷ tỷ muốn lừa gạt tam biểu ca. Cô bé thật sự không thấy đây là chuyện tốt… Nhưng, nhưng, cô bé cũng đã thấy La Linh Dư có hành động như thế này nhiều rồi. Tiểu nương tử buồn bã ngồi xuống đọc sách tiếp, chỉ có điều tâm trạng đã bay xa. Cô bé cũng muốn có rất nhiều tiền, không để tỷ tỷ phải cứ thế nữa… *** Đã có ý muốn xin Lục Quân tài trợ tiền cho mình, La Linh Dư mặt dày, nghĩ cách phải thuyết phục chàng thế nào. Nhưng nàng đến Thanh viện nhiều lần mà không lần nào gặp được Lục Quân, chỉ có Cẩm Nguyệt thở dài tán gẫu với nàng. Cẩm Nguyệt nói tình hình chiến sự giữa biên giới Nam quốc và Bắc quốc rất căng thẳng, Lục tam lang làm việc cả ngày không về, đã lâu lắm rồi Thanh viện không chuẩn bị bữa tối cho tam lang… Cẩm Nguyệt lo lắng “Chiến sự thì liên quan gì đến chúng ta, đáng nhẽ lang quân cũng như các lang quân khác, làm thơ vẽ tranh thì hay biết mấy.” Nhưng hai mắt La Linh Dư lại tối đi, đáp “Biên thành cực khổ, bao giờ cũng sẽ có người quan tâm. Tam biểu ca chịu để tâm như vậy, ta rất kính nể huynh ấy.” Cẩm Nguyệt ngẩn người, mấy tháng qua, đây là lần đầu tiên La Linh Dư bộc bạch suy nghĩ với nàng ta. Vì La Linh Dư chỉ quen nói về chuyện của người khác, người ngoài không hề biết được nàng đang nghĩ gì. Mà hễ La Linh Dư biểu đạt suy nghĩ thật sự của mình, thì lần nào nàng cũng khiến người ngoài giật mình… Đợi biểu tiểu thư đi rồi, Cẩm Nguyệt vẫn trầm tư một lúc lâu, ngày hôm sau khi hỏi đến thân thế của biểu tiểu thư với các thị nữ khác, nàng ta mới bừng hiểu “Đúng rồi, Nhữ Dương!” Biểu tiểu thư đến từ Nam Dương, nhưng trước kia nàng vốn ở tại Nhữ Dương. Nhữ Dương nằm ở vùng biên thành giữa Nam quốc và Bắc quốc, năm đó chính Bắc quốc đã án diệt môn của La Thị ở Nhữ Dương, La Thị Nhữ Dương thề không đầu hàng, nên cả nhà mới bị tàn sát. Nay nàng vẫn còn nhớ như in trong đầu cảnh tượng ngày hôm đó, ngày nữ lang Lục Anh đã xuất giá nhếch nhác dẫn con trai quay về nhà mẹ. Cẩm Nguyệt cụp mắt tính toán thời gian, lúc ấy biểu tiểu thư chỉ mới mười tuổi… Tiểu nương tử mười tuổi lại gặp phải chuyện như thế, nhưng về sau nàng chưa bao giờ nói với ai… Trong lòng cất giấu chuyện lớn đến vậy, biểu tiểu thư thật sự không dễ dàng gì. *** Còn chưa gặp được Lục Quân, La Linh Dư đã nhận được thiệp mời đến tiệc trà. Lần này lại khá lạ, bởi vì thiệp mời do Trần vương Lưu Thục đưa cho nàng. Ý của Trần vương Lưu Thục là thấy nàng và Chu lang có quan hệ không tệ, mà nay danh tiếng của nàng rất tốt trong giới quý tộc Kiến Nghiệp, nên Trần vương muốn nàng đưa Chu lang vào trong giới. Tuy Chu lang xuất thân hàn môn, nhưng sau mấy tháng gặp gỡ, vị lang quân này biết sửa trường học, lại còn biên soạn cả sách vở, cho nên Trần vương rất bội phục người này. Trần vương có thể dẫn Chu lang vào triều, nhưng còn giới sĩ tộc thì rất khó, bởi vì bản thân Trần vương không hay nói chuyện, cũng không quen thân mọi người, mà từ lâu Lục tam lang đã không còn hoạt động trong giới quý tộc. Lúc không có cửa để đi, bất chợt Trần vương nhớ đến vị biểu muội lợi hại của Lục tam lang. Dẫn Chu lang đi làm quen với các lang quân nữ lang, La Linh Dư rất vui. Nàng vẫn luôn có thiện cảm với Chu Dương Linh, vì Chu Dương Linh là lang quân dịu dàng nhất mà nàng từng gặp. Dù nàng không còn muốn gả cho Chu lang nữa, nhưng cũng hy vọng có thể giúp Chu lang làm vài chuyện. Trần vương điện hạ lo ngại quá rồi, nhân vật như Chu lang, cần gì phải để La Linh Dư giới thiệu? Nhất định Chu lang sẽ khiến tất cả mọi người vui vẻ yêu quý. Nhưng đến ngày tổ chức tiệc trà, La Linh Dư mới biết nguyên do Trần vương nhờ nàng giới thiệu Chu lang. Nam quốc có trà ngon, tiệc trà chính là để thưởng trà chọn trà đấu trà, để các lang quân nữ lang quen với nhau. Ngày trước La Linh Dư chào hỏi làm quen các nữ lang, lang quân trẻ tuổi này rất dễ, hôm nay dẫn Chu Dương Linh đi giới thiệu với bọn họ, lúc đầu mọi người thấy là lang quân tuấn tú thì thái độ vẫn bình thường. Cho tới khi một lang quân nửa cười nửa không nói “Chu lang à… Ta có nghe nói rồi. Gần đây có đệ tử hàn vi vào Kiến Nghiệp đòi làm quan, Trần vương lo liệu chu toàn, mấy tháng nay, có nhiều người ở Kiến Nghiệp biết đến đại danh của Chu lang lắm.” Còn đang chuyện trò rôm rả, chợt lang quân vừa nói ra lời này, ngay lập tức không khí đông cứng lại. La Linh Dư hồ nghi “Thế thì có sao?” Chu Dương Linh kéo tay áo nàng, tỏ ý không cần nàng phải nói nhiều. La Linh Dư vừa hỏi ra câu đó, lang quân mới mở lời đã bị vẻ đẹp của nàng làm kinh động, xấu hổ đỏ mặt. Nói ra lời khó nghe trước mặt mỹ nhân đúng là không nên, nhưng đi theo mỹ nhân lại chính là Chu Dương Linh đó, hắn rất không cam lòng lườm Chu Dương Linh, sau đó xoay người bỏ đi “Hừ, đồ nhà nghèo!” Đợi tới khi Chu Dương Linh kéo La Linh Dư hung dữ rời đi, hai người ngồi xuống, Chu Dương Linh mới tỉ mỉ giải thích cho La Linh Dư “Sĩ thứ khác biệt, La muội muội không biết điều này sao? Trời sinh người sĩ tộc đã xem thường người xuất thân hàn môn, đây là chuyện bình thường, muội muội chớ tức giận. Không phải ai cũng như muội muội không có thành kiến với thứ tộc, sẵn sàng qua lại với ta.” La Linh Dư lập tức đỏ mặt không… thật ra nàng cũng muốn môn đăng hộ đối. Nếu như nàng không có, thì nàng đã muốn gả cho Chu lang từ sớm rồi. Nhưng trong mắt Chu Dương Linh, tuy La muội muội nàng hơi nóng nảy, nhưng lại là một nữ lang rất hoạt bát đáng yêu. Ngay lần đầu gặp mặt đã cứu một người xa lạ như nàng, còn khóc nhè khi biết Liên Thất nương không múa được, rồi sau đó còn băng đèo lội suối leo núi đi gặp Vương tiên sinh. La Linh Dư là một người thú vị, ít nhất là rất tốt với Chu Dương Linh. La Linh Dư xấu hổ “Không không không…” Nàng làm những chuyện đó đều có nguyên nhân cả. Nàng không phải là người tốt như trong mắt Chu lang, nhưng khi Chu lang điềm đạm mỉm cười nhìn nàng… La Linh Dư lấy lại bình tĩnh, bật cười “Đúng vậy, muội chính là nữ lang chân thành hiền lành lại vô cùng xinh đẹp như Chu lang thấy đó.” Chu Dương Linh bị nàng chọc cười lần đầu tiên thấy có người mặt dày tự khen mình như vậy. La Linh Dư quyết định “Chu lang huynh đừng sợ, Trần vương đã giao huynh cho muội, nhất định muội sẽ không phụ ủy thác này. Tuy lang quân nữ lang này xem thường giới hàn vi, nhưng cũng có danh sĩ xuất thân hàn vi đấy thôi, Trần Tú còn là học trò của danh sĩ Chu Đàm còn gì, mà mọi người đều biết Chu Đàm xuất thân từ hàn môn. Những người này ấy hả, chỉ cần huynh có tài là có thể nổi bật.” Chu Dương Linh lại không để ý như vậy “Đó là ý của Trần vương, ta không hề…” La Linh Dư sụt sịt muốn khóc, rưng rưng nhìn nàng “Huynh không tin muội sao?” Chu Dương Linh “Ơ…” Không nỡ thấy nữ lang xinh đẹp rơi lệ, Chu Dương Linh thở dài, đành cam lòng hỏi “Muội muốn ta làm gì đây?” La Linh Dư lập tức bật cười, nghĩ ngợi một lúc rồi nói “Chúng ta lấy dàn chuông của huynh ra, làm chấn động bọn họ đi. Hứ, cũng đã nhiều năm bọn họ không biết nhã nhạc cung đình là gì… Muội muốn cho bọn họ biết, người gõ dàn chuông trong điệu múa Bôn nguyệt của muội ngày đó, chính là Chu lang gõ giúp muội.” Chu Dương Linh suy tư, sau đó gật đầu, dịu dàng nói “Muội muội chỉ cần bảo là mình mời ta đến giúp là được, đừng có nói khúc nhạc đó do ta điều chỉnh. Cái danh Hoa thần của muội muội, không được phép một ai nghi ngờ.” La Linh Dư mở to mắt, ngạc nhiên nhìn lang quân trước mặt. Vốn nàng cũng không định để mọi người biết, thật ra tiếng chuông xuất chúng nhất trong điệu múa hôm đó lại không thuộc về nàng, nàng vốn không có ý định nói với mọi người, nàng chỉ để mọi người biết đến Chu Dương Linh mà thôi. Nhưng Chu Dương Linh lại chủ động làm thế, giúp nàng như vậy… Viền mắt La Linh Dư đỏ lên, đưa tay ra nắm lấy tay áo nàng, giọng khàn khàn “Lang quân à, huynh tốt với muội như thế, mà muội…” Không thể báo ơn, thật sự rất muốn lấy thân báo đáp! Còn Trần vương thì bất an trong lòng, vừa tan triều thì vội vã đi xem Chu Tử Ba có được La Linh Dư chăm sóc không, y đứng dưới bóng cây trong vườn, chính tai nghe thấy tiếng dàn chuông trang trọng phóng khoáng kia. Y đứng bên hồ nước, thấy ở bên kia là các thanh niên nam nữ vây quanh lại một góc, mà người ở giữa chính là La Linh Dư và Chu Tử Ba. Nữ lang và lang quân cùng gõ chuông, âm luật mạnh mẽ chấn động dưới thanh chùy… Mọi người xúm đến, trong mắt lóe lên vẻ kinh hãi, ngơ ngác nhìn La Linh Dư và Chu Dương Linh cùng gõ dàn chuông. Chu lang tuấn tú, La thị nữ tao nhã, đôi mắt hai người lấp lánh, vô cùng ăn ý, cực kỳ hài hòa. Mọi người đều khen ngợi —— “Lại được nghe âm thanh của dàn chuông rồi… Vị lang quân này biết gõ dàn chuông sao?” “Đây không phải là điệu nhạc Bôn nguyệt của La muội muội ngày đó sao? Thì ra La muội muội đã quen Chu lang từ lâu.” “Chu lang cũng có tài lắm.” Lưu Thục chắp tay, mắt nhìn thẳng vào lang quân nọ. Ngồi bên cạnh La Linh Dư, y bình tĩnh chú ý đến La Linh Dư. Có lúc La Linh Dư quên âm luật, lặng lẽ nhìn y, y rất tự nhiên chèn vào giúp nàng. Ánh mắt sâu lắng như mặt nước của y luôn nhìn sang nữ lang bên cạnh. Lang quân cụp mắt, phong thái như hoa, rực rỡ như mỹ ngọc. Lưu Thục nhìn y chăm chú, thấy La Linh Dư và Chu Tử Ba mắt đi mày lại thì lòng nặng đi, có cảm giác hơi khó chịu. Y vẫn giữ bình tĩnh, nhưng thỉnh thoảng lúc Chu lang ngẩng mặt lên cười, nụ cười trên mặt lang quân như sao sáng trên trời rơi xuống. Gương mặt dịu dàng cùng khí chất trầm ổn của Chu lang, và cả dáng vẻ không quan tâm hơn thua kia… Thiếu niên tuấn tú cởi mở như thế, đã khiến càng lúc càng nhiều nữ lang nhìn về phía mình, càng lúc càng nhiệt tình. Máu thịt toàn thân Lưu Thục như cùng nhảy múa, cả người tê dại như mất đi sức lực, lại nặng trịch như bị nạm vàng. Y nhìn chằm chằm lang quân kia, dần dà, sắc mặt trở nên tái nhợt. Bất thình lình, sau lưng vang lên giọng nam đầy lười biếng “Tìm huynh cả buổi không thấy đâu, huynh chạy tới đây làm gì vậy?” Lưu Thục ngoái đầu lại, thấy bạn tốt của y – Lục tam lang đang chậm rãi đi đến. Lục tam lang đã thay triều phục, cố ý đến tìm Trần vương bàn chính sự. Lục tam lang hờ hững nhìn sang bờ hồ đối diện, vừa trông thấy bóng dáng xinh đẹp của mỹ nhân, sắc mặt vốn lạnh lùng lập tức giãn ra, chàng mỉm cười “Lại là nàng… Ngay đến chuyện này nàng cũng muốn làm khổ.” Dư Nhi muội muội của chàng, đúng là đa tài đa nghệ. Bả vai Lưu Thục run lên. Lục Quân vô cùng nhạy bén, nghiêng đầu hỏi “Huynh sao thế?” Lưu Thục ngước mắt lên, sắc mặt vẫn tái nhợt. Hít sâu nửa buổi lấy lại bình tĩnh, lúc này Trần vương điện hạ mới thốt ra một câu với bạn tốt của mình “Tuyết Thần, ta nghĩ… Mình, mình…” Lục Quân “Ừ?” Lưu Thục đổ mồ hôi đầy trán, rất khó để mở miệng, song lại không thể không đối mặt “Ta sợ, sợ là mình… thích nam nhân.” Lục tam lang “… !” Những người hầu của Trần vương lấm tấm mồ hôi đuổi theo Lục tam lang chạy đến, đúng lúc nghe được câu này “… !” Như bị sét đánh, trong thoáng chốc, tất cả mọi người đồng loạt nhìn gương mặt tuấn tú trắng bóc của Lục tam lang. Nếu Trần vương điện hạ thích nam, vậy người ngài ấy thích là ai? Quanh đi quẩn lại, bên cạnh Trần vương điện hạ chỉ có Lục tam lang mà thôi. Mọi người đều lộ ra vẻ mặt đã hiểu hèn gì Trần vương điện hạ không chịu thành thân, mà Lục tam lang cũng không chịu lập thất. Thì ra Trần vương điện hạ có tình cảm với Lục tam lang… Điều mọi người nghĩ đến, Lục tam lang cũng nghĩ đến. Sắc mặt Lục Quân tái mét, lùi ra xa nhiều bước né tránh Trần vương. Vẻ mặt chàng rất kỳ quái, xoắn xuýt nhìn người bạn tốt. Nam nhân bên cạnh Lưu Thục, hình như chỉ có một mình Lục Quân. Lục Quân nghĩ ngợi chốc lát, rồi vẫn quyết định cách xa Lưu Thục… Trần vương Lưu Thục “… ?” Người hầu ảm đạm ra mặt xem ra Lục tam lang không động lòng với công tử của bọn họ rồi. Thì ra hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình… Bọn họ đã nghe được lời của công tử, liệu công tử có giết người diệt khẩu không?! Lượt Xem 76 SAO ĐỊCH NỔI SẮC ĐẸP TUYỆT TRẦN Tác giả Y Nhân Khuê Khuê Thể loại Cổ đại, cung đình hầu tước, gia đấu, 2S, HE CP Nữ bạch liên bông × Nam ngụy quân tử Tình trạng Edit hoàn Link đọc ? Văn án La Linh Dư Cha mẹ muội đã mất cả rồi, gia tộc lại không có thế, chỉ có thể ăn nhờ ở đậu. Con người muội chỉ không được lương thiện thôi, chẳng lẽ muốn gả cho một phu quân thương mình yêu mình là sai sao? Lục Quân Không sai. Nhưng muốn gả cho người khác ngoài ta thì đúng là sai thật. Dẫu lòng chàng như sắt, vẫn nào địch nổi sắc đẹp giai nhân. ? Thật ra mình đọc review truyện này trên page mình cũng khá lâu rồi mà dạo gần đây mới nhảy hố, cũng suýt drop mấy chương đầu vì mình nhận ra truyện này thực sự đúng như cái tên của nó, cả hai đều thích sắc đẹp của đối phương trước khi thấu tâm hồn nhau nhưng không hiểu sao bỏ xuống mình lại cứ nghĩ bâng quơ về nó nên quyết tâm đọc hết và mình nhận ra mình đã bị lừa. ? ? Truyện mở đầu khi nữ chính La Linh Dư, một nữ lang thất thế, cùng em gái xuôi thuyền đến Kiến Nghiệp hòng ở nhờ nhà bá mẫu là Lục gia để tìm kiếm lang quân như ý, lúc gần đến Kiến Nghiệp vô tình cứu vớt nam chính Lục Quân bị rơi xuống nước do kẻ thù truy sát. Với bản tính xu lợi tránh hại, La Linh Dư không hề muốn cứu Lục Quân nhưng dưới lời tha thiết của em gái mà đành cho Lục Quân lên thuyền. Trong suốt thời gian đó, La Linh Dư vứt Lục Quân cho em gái và thị nữ chăm sóc mà không thèm nhìn đến, gần đến Kiến Nghiệp, La Linh Dư ép Lục Quân nhảy xuống thuyền bơi vào bờ do không muốn bị người ta nhìn thấy làm hỏng thanh danh mặc cho Lục Quân lúc đó vẫn còn bị thương nặng, và đương nhiên La Linh Dư vẫn không hề nhìn mặt Lục Quân lấy một lần. Đến Lục gia, với sắc đẹp tuyệt trần cùng tài ăn nói xử xự khéo léo, La Linh Dư làm điêu đứng không biết bao nhiêu lang quân, cho đến khi Lục Quân xuất hiện thì đến lượt La Linh Dư điêu đứng vì sắc đẹp của chàng. Là lang quân dòng chính của Lục gia, là Lục tam lang thanh cao, phong độ mà bao người ngưỡng mộ, ba mẹ mất sớm, một mình làm chủ phòng nhì với gia sản vàng bạc tiêu cả đời không hết, Lục Quân nghiễm nhiên trở thành con rùa vàng mà La Linh Dư muốn câu cho bằng được. Lúc này La Linh Dư vẫn còn chưa biết nhưng Lục Quân đã sớm nhận ra đây là nữ lang ác độc muốn chàng nhảy xuống thuyền hôm nào. Nhìn thấu bản tính ghét nghèo ái phú của La Linh Dư từ trước nên Lục Quân thản nhiên đứng ngoài chỉ muốn xem trò hề mà La Linh Dư dựng nên, còn La Linh Dư lại hết sức câu kéo, kết thân hòng làm xiêu lòng Lục tam lang. Lục Quân ban đầu hết sức phản cảm về hành động đó nhưng lại muốn đùa dai mà dụ dỗ biểu muội vẫn còn đang ngây thơ này, nhưng dần dần không biết từ lúc nào, Lục tam lang của chúng ta lại thực sự động lòng trước sắc đẹp tuyệt trần của biểu muội La Linh Dư. Còn La Linh Dư bề ngoài thì chân tình nhưng thâm tâm thực sự chỉ muốn câu rùa vàng, mà cả Kiến Nghiệp không chỉ là Lục Quân mới là rùa vàng mà còn Lục nhị lang, Tề tam lang và n lang quân khác, chẳng qua Lục tam lang Lục Quân là vàng trong vàng mà thôi. Nhìn thì nữ truy nhưng có nữ truy thật không thì mình không chắc. ? Nữ chính La Linh Dư đúng kiểu bề ngoài nạm vàng nạm son nhưng bên trong toàn mưu mô quỷ kế. Dù gia cảnh thất thế, ban đầu ở nhờ nhà La gia, sau đến Kiến Nghiệp lại ở nhờ Lục gia nhưng La Linh Dư không hề làm cho mình cảm thấy nàng tội nghiệp hay gì hết. Biết ưu thế của mình là sắc đẹp tuyệt trần nên dù ở đâu La Linh Dư cũng hết sức phô trương thanh thế, nàng xử xự khéo léo, không chỉ biết lấy lòng trưởng bối mà còn kết thân cùng các nữ lang khác, làm cho người ta vừa yêu vừa ghét. Theo như Lục tam lang nhận xét đó là La Linh Dư làm cho người ta cực kì thoải mái, dù cho biết nàng có tâm cơ nhưng vẫn cứ thích chơi với nàng. Còn La Linh Dư biết thân phận của mình là ăn nhờ ở đậu nên làm gì cũng cẩn thận dè xẻn, tâm cơ trong đầu chỉ toàn nghĩ đến việc làm sao câu được rùa vàng, cưới được Lục tam lang để thoát khỏi cảnh bần hàn. La biểu muội thực sự là người biết co biết duỗi, lúc đầu thì giả vờ dịu dàng hiền thục mong Lục tam lang để ý, nhưng sau khi biết Lục tam lang là người mình đuổi xuống thuyền, biết Lục tam lang nhìn thấu bản tính mình thì lập tức trở mặt, chỉ muốn phủi sạch quan hệ, nhưng lúc cần nhờ vả thì lại mềm giọng xin xỏ hứa hẹn đủ điều, làm cho Lục tam lang vừa yêu vừa hận. Còn Lục tam lang, ban đầu thì chỉ muốn né xa mười vạn tám ngàn dặm, chỉ muốn đứng ngoài xem trò vui nhưng càng tiếp xúc chàng lại càng để ý, càng thích La Linh Dư. Đương nhiên là Lục tam lang không chịu thừa nhận rồi, bên trong thì lúc nào cũng Sao mình có thể thích một người như La Linh Dư được?’ nhưng hành động thì trái ngược 180 độ. ??‍♀‍ ? La Linh Dư và Lục Quân đúng kiểu sinh ra chỉ để dành cho nhau. Nếu như La Linh Dư lúc nào cũng chỉ muốn dát vàng lên mặt thì Lục Quân thực sự cũng chỉ muốn giả vờ thanh cao, thân sĩ hòng che dấu tham vọng cùng bản tính vô sỉ của mình. Theo như nhận xét của một độc giả thì đây đúng là tra nam tiện nữ mang hào quang của nhân vật chính. Ban đầu đoạn hai người thả thính thì cười thôi rồi, ai cũng tỏ ra mình biết tỏng đối phương hết rồi nhưng thực chất là không biết gì sất Chưa kể Lục tam lang ăn miếng trả miếng gặp La biểu muội sỉ diện hảo thích khoe khoang thì chả khác nào sao hoả gặp địa cầu cả, chí choé suốt ngày. La biểu muội chọc giận nữ phụ, nữ phụ hất mực vào người Lục tam lang rồi bỏ chạy, Lục tam lang không chịu thua thiệt lập tức cầm khay mực chạy theo hất ngược lại nữ phụ không trượt một giọt nào nhưng khi bị La biểu muội hiểu lầm hất cả bình rượu vào mặt thì lại phải kiềm chế, nín nhịn dữ lắm. Bề ngoài thì quân tử nhưng nhìn La Linh Dư múa qua tấm bình phong chưa nhìn thấy mặt, chỉ mới nhìn ngực thôi liền biết đó là La biểu muội nhà mình rồi. Chưa kể nha, vì bị sắc đẹp của La biểu muội dụ dỗ mà Lục Quân tặng luôn cho nàng chiếc vòng lưu ly cực kì quý giá và có ý nghĩa, nhưng La biểu muội không hề hay biết do túng thiếu quá mà bán luôn chiếc vòng, sau bị Lục Quân phát hiện hai người cãi nhau long trời lở đất, xong anh chàng Lục Quân giận dỗi lấy lại hết quà mình tặng La biểu muội rồi đùng đùng bỏ đi, La Linh Dư máu dồn lên não đem đồ đạc ra chọi suýt làm Lục tam lang bể đầu ? Thực sự thì ban đầu mình chỉ nghĩ đây là một truyện oan gia bình thường, nam nữ chính thả thính xong bị gia tộc ngăn cản bla bla gì đấy rồi lại về với nhau, end, rồi chưa kịp nhìn xem bao nhiêu chương thì đã nhảy hố cái tủm, xong càng đọc càng thấy sai, nhìn lại mục lục đề 3 quyển mà suýt tắt thở. Nhưng độ đáng iu của truyện thực sự kéo mình lại đó. Quyển 1 giai đoạn thả thính của cả hai dễ thương bao nhiêu thì sang quyển 2 lúc chinh chiến nơi sa trường và quyển 3 âm mưu tranh quyền đoạt vị cũng dễ thương chẳng kém. Nghe tranh quyền đoạt vị có vẻ to lớn lắm, nhưng âm mưu trong đó chắc cũng chỉ lớn bằng cái bánh xe bò thôi. ??‍♀‍ Truyện vẫn tập trung phần nhiều vào tình cảm của nam nữ chính. Nhưng truyện có plot twist cực kì thú vị mà mình nhận ra là chắc không có truyện nào có đâu, đó là nhân vật Lục nhị ca Lục Hiển trong truyện là người trùng sinh, mà nói trùng sinh không thì không đúng, nhưng nói nhìn thấy tương lai không thì lại thiếu. Dựa trên những giấc mơ thấy trước tương lai’ của Lục nhị lang mà không biết bao nhiêu chuyện dở khóc dở cười xảy ra, nhưng cũng chính những giấc mơ đó tạo nên hướng đi chính của truyện, ban đầu đơn giản là làm sao để kéo Lục Quân và La Linh Dư lại gần nhau, xa hơn là giúp Lục Quân vượt qua tử kiếp,… Nói chung cách xây dựng cốt truyện như thế này mình cảm thấy khá lạ và cũng rất thú vị, ban đầu qua giấc mơ mình biết trước nhân vật sẽ bị gì, bị gì, rồi làm sao để các nhân vật thoát khỏi cảnh đó,… Liên tục tạo cảm giác tò mò, mặc dù đã đoán được sơ sơ nhưng vẫn hứng thú đọc tiếp. Đối với cảm nhận cá nhân của mình thì đây là một điểm cộng lớn. ? Một điểm cộng nữa đó là tuyến phát triển tình cảm của nam nữ chính rất tự nhiên, không phải là kiểu vừa gặp đã yêu rồi sủng lên tận trời. Cả La Linh Dư và Lục Quân đều là những người mang đầy khuyết điểm, ban đầu bị sắc đẹp của nhau dụ dỗ, dù đang thả thính nhau, biết tỏng là thích đối phương nhưng vẫn muốn thu cái lợi về mình. Thế nhưng tình cảm đó càng về sau càng sâu sắc dần, La Linh Dư xem Lục Quân như một phần quan trọng của cuộc đời mình, hi sinh cho chàng, vun vén mọi điều chỉ mong chàng yên lòng mà thực hiện việc lớn, Lục Quân thì dần từ bỏ cái tôi của bản thân, hiểu bản tính nương tử nhà mình thích khoe khoang nên lúc nào cũng phối hợp với nàng, dù bản thân dỗi muốn chết nhưng lúc nào cũng là người xin lỗi trước, còn giả gái để nương tử vui Về sau mặc dù đã cưới nhau nhưng cả hai hết sức vun vén tình cảm của mình, La Linh Dư là người hiểu chuyện, biết lúc nào nên dỗi, lúc nào nên tâng bốc cho phu quân vui. Qua từng hành động nhỏ nhặt mà cảm nhận được sự trân trọng của đối phương. ? Truyện lấy chồng quyền thế dài dòng nhưng không lê thê, không bị đầu voi đuôi chuột, tính cách nhân vật phát triển thống nhất, dù tận 3 quyển nhưng không cố nhồi nhét thêm nhân vật mà từng người đều có vai trò riêng. Cách phát triển không gian truyện cũng như cách miêu tả đều cho thấy tác giả và người dịch đều rất có tâm. Nói chung thì lúc mà truyện mì ăn liền ngày càng nhiều như hiện nay thì đây thực sự là truyện đáng bỏ thời gian đọc, ít nhất là đọc xong vẫn còn đọng lại. ? Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi. Trần Tú cùng các nữ lang ngồi trên sạp đặt giữa viện, mở bức tranh mô phỏng Sĩ Nữ Đồ ra. Trong tranh là cảnh tòa đình nhỏ dựng giữa mặt hồ xanh biếc, mỹ nhân ngồi dựa vào lan can. Cả dung mạo lẫn vóc dáng đều rất đẹp, người mặc thâm y thuần một màu trắng, tôn lên khí chất cao quý xuất trần. Dưới ánh trăng bàng bạc, cơn gió thổi bay tà váy nàng. Mặt nghiêng ẩn dưới bóng râm, toát lên vẻ đẹp trầm tĩnh, đọng lại trong dòng chảy thời gian. Một sắc đẹp lặng yên tương phản với cảnh vật, trong thoáng chốc, khiến bao người buồn bã vì phải thức tỉnh khỏi giấc mộng đẹp. Các nữ lang nhìn đến ngẩn ngơ, qua một lúc sau mới xì xào bàn tán “Là danh sĩ nào vẽ tranh vậy? Khí chất xuất chúng quá!” “Đây chính là mỹ nữ Trần Tuyết ở Lạc Dương Bắc quốc sao? Nghe bảo chỉ là nữ tử chơi đàn, nhưng khí chất thế này, hèn gì được danh sĩ vẽ…” Mọi người năm mồm bảy miệng khen ngợi tán thưởng. Trần Tú cũng lộ vẻ ngơ ngác, ngón tay lướt qua gương mặt mỹ nhân trong tranh. Được danh sĩ tán thưởng không dễ, mà vào Sĩ Nữ Đồ lại càng không. Trần Tú tự xưng là tài nữ, là Hoa thần nhiều năm liền, nhờ có tài nên mới được danh sĩ vẽ tranh đưa vào Sĩ Nữ Đồ. Sĩ Nữ Đồ có đến ngàn vạn, nhưng Trần Tú không phải đẹp xuất sắc, nên nàng ta khó mà bắt kịp mỹ nhân xếp hạng đầu… Vì vậy nàng ta vẫn luôn đố kỵ với La Linh Dư. Bây giờ lại thêm một người nữa, chính là Trần Tuyết Lạc Dương. Xem tranh xong, các nữ lang rối rít khen ngợi, một nữ lang thấp giọng nói “Quả nhiên là nhìn thoáng qua cũng hơi giống Lục tam lang…” Các nữ lang im lặng, ít nhiều gì trong lòng cũng có vẻ hồ nghi. Không phải bọn họ nghi ngờ Lục tam lang giả gái, bởi vì bình thưởng chẳng mấy ai có thể nghĩ đến chuyện kinh hãi đó được. Các nàng chỉ thầm suy đoán, rốt cuộc Lục tam lang và nữ lang này có quan hệ như thế nào? Chẳng lẽ ở Lạc Dương có con côi của Lục gia? Lục gia là danh môn đứng đầu Kiến Nghiệp Nam quốc, thế mà đứa con mồ côi của Lục gia lại xuất hiện ở Lạc Dương Bắc quốc… Ý nghĩa chính trị ẩn giấu trong đó khiến người ta không lạnh mà run. Các nữ lang này có xuất thân danh môn, nhiều ít đều nhạy cảm về chuyện chính trị. Một người nói “có hơi giống Lục tam lang”, các nữ lang khác chỉ mím môi cười không đáp. Nhưng trong lòng nghĩ, nhất định về nhà phải nói lại chuyện này cho phụ huynh biết mới được, có lẽ trong này còn có điều kỳ lạ. Nhưng thực chất chỉ là Lục tam lang xui xẻo thôi. Vốn chẳng có việc gì, nhưng tranh danh sĩ vẽ lại đưa đến cho chàng một đống rắc rối. Hôm đó khi cứu các danh sĩ ra khỏi Lạc Dương, Lục Quân cũng từng yêu cầu bọn họ hủy bức vẽ về Trần Tuyết đi, chỉ cần danh sĩ không vẽ thì cái tên của Trần Tuyết cũng sẽ không lan xa. Chàng không định xóa bỏ dấu vết của Trần Tuyết ở Lạc Dương, vì chàng thấy “Trần Tuyết” vẫn còn hữu dụng cho sau này. Nhưng Lục Quân không ngờ, các danh sĩ luôn mồm đồng ý sẽ giữ kín chuyện cho chàng, nhưng một người trong số họ lại không nỡ hủy bức tranh vẽ Lục tam lang. Người này không chia sẻ với ai, chỉ khi ở một mình thì sẽ lấy bức họa ra tự tiêu khiển, cười thầm thì ra Lục tam lang cũng có lúc xấu hổ. Không ngờ có một hôm, đạo tặc xông vào phòng của danh sĩ. Tổn thất tài sản cũng chẳng sao, nhưng bởi vì thế mà bức vẽ danh sĩ giữ lại để lặng lẽ thưởng thức đã lưu truyền ra ngoài. Và cả thái thú Lạc Dương đã bị cách chức kia nữa, lúc rời đi ông ta miệng kín như bưng, kiên quyết không nhắc đến vì sao không thấy tiểu thiếp Trần Tuyết nữa. Dân chúng Lạc Dương còn tưởng Trần Tuyết nữ lang vẫn ở Lạc Dương… Sĩ Nữ Đồ truyền ra, ở Lạc Dương có người nịnh nọt vì để tỏ vẻ mình có quan hệ tốt với danh sĩ, bản thân từng được xem qua Sĩ Nữ Đồ, thé là vỗ ngực đảm bảo mình đã gặp Trần Tuyết. Trần Tuyết biến mất, người trước đó đã gặp nàng cũng bắt đầu khen Trần Tuyết đẹp. Sau khi Bắc quốc thất bại trong cuộc chiến, thái thú cũ ở Lạc Dương rời đi, bầu không khí ở đây rất tù đọng, thế nên thảo luận về vẻ đẹp của Trần Tuyết đã biến thành một kiểu tự an ủi của dân chúng Lạc Dương. Quá nhiều chuyện trùng hợp xảy ra, mọi người bắt đầu truyền tai nhau Trần Tuyết có mũi có mắt, như thể nữ lang này thực sự tồn tại vậy. Rất nhiều người thề thốt từng gặp Trần Tuyết, rất nhiều người khoe rằng mình từng nói chuyện với Trần Tuyết, còn có người dùng giọng điệu mập mờ bịa ra câu chuyện phong lưu với nàng… Vì giữa hai nước Nam Bắc có khoảng cách địa lý nhất định, nên Lục tam lang Lục Quân đang ở Kiến Nghiệp nơi xa đâu hay rằng, Trần Tuyết đã được người Lạc Dương tôn lên hàng tuyệt đại mỹ nhân. Càng không gặp được người, thì càng trở thành bóng hồng tuyệt thế. Mà bây giờ chỉ có Sĩ Nữ Đồ là truyền đến Nam quốc, có thể nói là may mắn cho Lục Quân lắm rồi. Các nữ lang và Trần Tú cùng ngắm nghía bức họa, mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau, chợt lúc này có quản sự vội vã vào sân, báo lại rằng Trần gia đã bị Lục tam lang dẫn quân bao vây. Trần Tú thất kinh biến sắc, không ngờ Lục gia lại to gan đến mức ấy. Dưới sự ngạc nhiên của các nữ lang, Trần Tú đi ra ngoài, nghiêm túc hỏi “Dựa vào đâu mà lại bao vây Trần gia hả? Trần gia ta từng vi phạm pháp lệnh ư? Lục tam lang không thể làm vậy với ta được… Huynh ấy từng trao đổi kiến thức với phụ thân ta, huynh ấy với ta…” Quản sự cười khổ, vội la lên “Nữ lang, đừng làm chuyện dại dột! Tư quân của Trần gia đã ngăn cản rồi, nhưng Lục tam lang lại dẫn quân từ Đại Tư Mã, hắn ta…” Trong lúc nói chuyện, tiếng binh khí va chạm cùng tiếng đánh nhau từ tiền viện truyền đến. Năm ngoái người nhà Trần gia rời khỏi Kiến Nghiệp, ban đầu nói là đi tránh nắng, nhưng sau đó lại không quay về nữa. Trần đại nho nhiều lần gửi thư đến Kiến Nghiệp, để con gái đi tìm ông. Năm ngoái Trần Tú kiên quyết không chịu đi, năm nay sau khi Lục tam lang thành thân, Trần Tú tuyệt vọng, lòng đã yếu dần, bắt đầu bán bớt gia sản, chuẩn bị đi tìm cha mẹ… Nào ngờ trước khi nàng ta rời đi thì lại xảy ra chuyện này! Trong lòng Trần Tú không tin, tìm đủ lý do cho Lục Quân. Nàng ta và quản sự chạy vội tới tiền viện, kinh hãi thấy tư quân của Trần gia đã bị áp chế, Lục Quân dẫn theo đại quân bao vây nơi này. Sau khi áp chế tư quân và người hầu của Trần gia, quân đội lập tức chảy thẳng về phía Trần Tú. Trần Tú trắng bệch mặt, nhưng quân đội hai mắt nhìn thẳng, chạy ngang qua nàng ta —— “Lục soát! Điều tra rõ ràng từng tài liệu cá nhân một! Không được để bất cứ ai rời đi!” Trần Tú hoảng hốt nhìn quân đội lục soát, nàng mơ màng không biết bọn họ đang tìm gì, chỉ cắn răng căm hận nói “Dừng tay, dừng lại! Các ngươi đúng là to gan, các ngươi dám lục soát Trần gia, các ngươi…” Nàng ta chợt im bặt, vì nàng ta trông thấy Lục tam lang đi tới từ phía sau quân đội. Chàng mặc áo dài trắng, bên dưới mặc đồ đen, tóc đội ngọc quan hông buộc đai vàng. Lục Quân đứng ở cửa đại viện Trần gia, hai mắt chàng trong suốt, khi chàng bình tĩnh nhìn tòa đại viện trăm năm, tia nắng mặt trời chiếu rọi lên mặt và người chàng. Như cành lan cây ngọc, mặt tựa quan ngọc, đường nét gương mặt toát lên khí chất xa xăm, làm lu mờ mọi thứ xung quanh… Trần Tú vừa thấy chàng thì tròng mắt co lại, giọng run rẩy “Tam lang!” Lục Quân “…” Lục Quân nhìn nàng ta, hai mắt tối đi, vẫn một vẻ mặt không cảm giác “Trần nương tử đừng sợ. Có người tố cáo với Tư Mã tự là có lưu dân đang làm loạn trong thành Kiến Nghiệp. Hôm nay chỉ là đến Trần phủ điều tra những lưu dân kia, hỏi vài câu mà thôi. Không ảnh hưởng đến Trần gia.” Trần Tú lạnh lùng, quản sự đứng bên nôn nóng, lại bị nàng ta dùng ánh mắt trách mắng. Nàng ta đứng thẳng lưng, đi về phía Lục Quân “Đây là nguyên nhân huynh lục soát Trần gia ư? Huynh không coi ta ra gì như vậy, không lẽ là sợ điều gì sao? Thậm chí cũng không ngó ngàng đến tình ý của đôi ta ngày xưa. Huynh đối với ta như vậy…” Nữ lang kiêu ngạo nhìn thẳng vào chàng. Lục Quân bắt đầu cảm thấy đau đầu. Lại nữa rồi. Trần Tú cứ mãi như vậy. Nàng luôn cho rằng chàng và nàng ta đều là người thanh cao, nhưng nàng ta thanh cao thật, còn chàng vì không muốn phiền toái nên mới giả vờ. Trần Tú không nhắc tới Trần gia mà chỉ nói về mình, giống hệt ngày trước. Trần Tú không chịu tiếp nhận sự thật là Lục Quân không phải loại người như nàng ta, nàng ta thấy với tình cảm gần mười năm giữa hai người, ắt hẳn trong lòng Lục Quân sẽ dao động… Trong đôi mắt lạnh lẽo của Trần Tú có ánh lửa bùng lên, thấp thoáng nước mắt. Nàng ta cảm thấy ấm ức vì Lục Quân làm như vậy, lẩy bẩy đưa tay ra muốn kéo tay áo Lục Quân “Lục tam lang, sao huynh lại lục soát nhà ta…” Chợt sau lưng Lục Quân truyền đến giọng nữ cười nói “Đã nói là làm theo chuyện công rồi còn gì, Trần tỷ tỷ đau lòng như thế để làm gì hả?” Cánh tay Trần Tú khựng lại giữa không trung … Trời ơi, âm thanh như ác mộng này sao lại quen tai đến thế! Nàng cứng người nhìn lại, thấy nữ lang kia vượt qua ngưỡng cửa, vạt váy xòe đất như quét mai. Trang điểm tỉ mỉ, gương mặt trong sáng thanh cao, La Linh Dư thướt tha bước tới, mỉm cười nhìn nàng ta. Trong lòng Trần Tú hét ầm lên, lập tức nhớ lại những lần thua thảm hại khi đối đầu với La Linh Dư. Trần Tú đổi giọng “Cô đến đây làm gì?!” Nàng ta không tin, nhìn Lục Quân “… Lục tam lang, huynh, huynh làm nhục ta như thế ư?! Huynh ghét ta đến vậy sao?” Biết rõ nàng và La Linh Dư không hợp nhau, biết rõ nàng ái mộ chàng đến đâu. Chàng đã cưới La Linh Dư rồi, thế mà hôm nay, hôm nay còn dẫn theo La Linh Dư, đến cười nhạo nàng, làm nhục nàng… Lục Quân ghét nhất là Trần Tú như vậy, ngày xưa chàng phải hao tâm tổn trí rất nhiều mới thoát khỏi sự bám dính của nữ lang này. Bây giờ đã có La Linh Dư ở đây, Lục Quân nháy mắt ra hiệu với La Linh Dư, nàng hiểu ý gật đầu. Hình ảnh ấy đập vào mắt Trần Tú thì lại thành hai người mắt đi mày lại ngay trước mặt nàng ta. Trần Tú tức tới nỗi cơ thể run lên, lại vừa hổ thẹn khôn cùng. Khi nàng ta cảm thấy cả người lạnh toát thì bỗng La Linh Dư thân thiết ôm tay nàng ta, cười bảo “Tỷ tỷ nghĩ gì vậy? Tỷ tỷ không cần phải nhạy cảm thế quá đâu, ta và phu quân cũng không có ác ý gì. Ta chỉ sợ tỷ tỷ hiểu lầm, nên mới đến để giải thích đây. Ta sợ tỷ tỷ ngờ vực nhiều…” Trần Tú đẩy nàng ra. La Linh Dư cương quyết kéo tay nàng ta, không chịu buông. Trần Tú tức giận “Ngươi đi đi! Ta…” Nàng ta xoay người nhìn tình hình ở hậu viện, nhưng La Linh Dư đã kéo nàng ta đi “Tỷ tỷ chớ vội, những lưu dân kia năm ngoái đã gây họa cho tỷ tỷ, khiến Trần gia và Lục gia nảy sinh xích mích. Việc gì tỷ tỷ phải để ý tới bọn họ.” Trần Tú cười nhạt “Dĩ nhiên ta không phải cô. Cô cứu tế dân tỵ nạn chỉ vì cái danh hão, còn ta một lòng làm việc thiện.” Nàng ta dừng lại, nhìn sang Lục Quân, trong miệng thiết tha, “Tam lang huynh nhìn đi, nữ nhân mà huynh cứu…” La Linh Dư ngắt lời, ra vẻ tủi thân “Trần tỷ tỷ, ta không biết vì sao tỷ lại có nhiều thành kiến với ta đến vậy. Ta làm gì tỷ cũng suy đoán ác ý, tỷ chê bai ta nhiều lần, dù ta trốn đến Nam Dương rồi thì tỷ vẫn không buông tha ta. Trần tỷ tỷ à, bây giờ Trần gia chỉ còn lại một mình tỷ thôi, tranh chấp có ích gì? Ta đang giúp tỷ mà tỷ lại hiểu lầm ta…” La Linh Dư nói liền một tràng dài. Trần Tú đã chứng kiến quá nhiều chuyện La Linh Dư đổi trắng thay đen, nàng ta liên tục nhìn Lục Quân với ánh mắt sốt ruột. Nhưng Lục Quân vẫn đứng yên như núi, làm như không nghe thấy hai nữ lang đang tranh chấp ở gần đó. Mấy lần Trần Tú chỉ muốn thoát khỏi La Linh Dư để đến hậu viện xem lưu dân thế nào, nàng ta nghe thấy âm thanh hò hét loạn cả lên, trong lòng cũng khó chịu nên khó tránh khỏi nghĩ nhiều. Nhưng cô nàng La Linh Dư này cứ quấn chặt lấy nàng ta, nói chuyện cứ rơm rớm nước mắt làm Trần Tú tức hộc máu. Trần Tú “Buông ta ra!” La Linh Dư mỉm cười, nhưng trong mắt lại ra vẻ rụt rè sợ hãi “Trần tỷ tỷ, tỷ lại quát ta nữa rồi. Ta thay mặt phu quân xin lỗi tỷ được không? Chúng ta ngồi xuống uống trà ăn bánh đi…” Phía sau hai người, các nữ lang đến tìm Trần Tú chơi thấy tình hình không ổn, cũng vội chạy ra ngoài. Trên đường đi ra, các nữ tử thấy quân đội xông vào như châu chấu để bắt người thì hoảng hốt ra mặt, nhưng lại không ai ngăn cản các nàng. Ra khỏi viện tử, thấy Lục tam lang ở tiền viện chặn cửa, La Linh Dư và Trần Tú lôi lôi kéo kéo, ầm ĩ không dừng. Các nữ lang sợ hãi, cúi đầu muốn lướt qua bọn họ rời khỏi Trần phủ. Lục Quân đứng chặn ở cửa phủ để ra uy, chợt thấy có mấy nữ lang cúi đầu muốn đi ra khỏi Trần gia. Lục Quân nhìn chằm chằm các nàng, trong lòng đang nghĩ có nên tha cho đi không. Chàng tự thấy mục đích điều tra lưu dân hôm nay là để đánh rắn động cỏ, để các mật thám Kiến Nghiệp ra tay, nhưng nói không chừng sẽ có kẻ đầu óc vụng về, sẽ bị sa lưới ngay hôm nay… Lục Quân dán mắt nhìn các nữ lang kia, đang đoán xem rốt cuộc các nàng là nhân sĩ Kiến Nghiệp hay mật thám, thì các nữ lang bị chàng nhìn càng trở nên hốt hoảng. Bị ngọc lang như Lục tam lang nhìn chằm chặp, các nữ lang mặt đỏ tía tai, bất giác ngẩng đầu nhìn lại. Sau khi thành thân, Lục tam lang vẫn có phong thái như trước, khắp thành Kiến Nghiệp vẫn đồn thổi về truyền thuyết của Lục tam lang, nhưng đã lâu lắm rồi Lục tam lang chưa xuất hiện trước mặt các nữ lang. mắt chàng sáng như sao, áo khoác bồng bềnh… Một nữ lang hốt hoảng, cuộn tranh trong tay rơi xuống đất kêu cái *cộp*, tranh trải ra. Lục Quân cúi mắt nhìn, đến khi chàng thấy rõ bức tranh thì sắc mặt đại biến. Nữ lang đó hốt hoảng ngồi xổm xuống thu tranh lại, nhưng Lục Quân đã nhanh tay chụp lấy đầu kia của cuộn tranh. Nữ lang không rút ra được, lại thấy sắc mặt Lục Quân sai sai, tưởng rằng là do người trong tranh. Nàng ta đỏ mặt nói “Cái này, đây là Sĩ Nữ Đồ, nữ lang này là mỹ nhân Lạc Dương, đại danh lừng lẫy…” Ngón tay Lục Quân cà lên trên bức tranh, trên tay dính một lớp phấn mỏng. Sắc mặt chàng càng trở nên khó coi “… Đây là bản sao? Không phải hàng thật?” … Hàng giả xuất hiện thì chứng tỏ là có rất nhiều kẻ đổ xô muốn có. Chàng nhìn sang nữ lang nọ “Nữ lang có biết bản gốc bức tranh này ở đâu không?” … Chàng tuyệt đối không thể để tranh vẽ Trần Tuyết truyền đi khắp nơi được! Tuy La Linh Dư cố ý quấn chặt Trần Tú, nhưng mắt nàng vẫn nhìn tám hướng, nhanh chóng phát hiện Lục Quân ngồi xổm xuống dưới đất, hình như đang giành tranh vẽ với nữ lang kia. Nàng nhìn lướt qua, thấy quai hàm chàng bạnh ra, sắc mặt… không tốt cho lắm. La Linh Dư đi tới, dịu dàng nói “Phu quân, có chuyện gì… A.” Nàng cúi đầu xuống, trông thấy “Trần Tuyết” ở trong tranh thì khựng lại. Nàng cụp mắt run vai, cắn môi cố nén dục vọng muốn bật cười như điên —— Lục Tuyết Thần, ha ha ha thì ra huynh cũng có ngày hôm nay! Bức tranh giả này vẽ đẹp như thế, không biết bản gốc đã bị bao nhiêu người xem qua ha ha ha… Nữ lang kia vẫn giải thích “Ta cũng không biết bản gốc ở đâu, chỉ là tranh của Trương đại gia rất nổi tiếng, ta tìm quan hệ để lấy một bản sao…” Trần Tú cũng đi đến, trong chớp mắt đã biết rõ có chuyện gì xảy ra. Nàng ta thấy vẻ mặt Lục Quân phủ đầy băng giá, La Linh Dư nhìn chằm chằm bức tranh, trong mắt đong đầy hứng thú, ánh lệ long lanh. Không biết hai vai La Linh Dư run lên là vì cố gắng nén cười, Trần Tú cứ tưởng La Linh Dư thấy tranh thì nổi giận. Trần Tú hừ một tiếng “Trong thành Kiến Nghiệp luôn có người kiến thức hạn hẹp, khen La nương tử là đệ nhất mỹ nữ. Ta thấy chưa chắc đâu, không nhắc đến nữ lang Chu Dương Linh thần bí ở Nghi thành, thì tính ra vẫn còn có nhiều người hơn hẳn La nương tử…” Chu Dương Linh ở Nghi thành. Ánh mắt La Linh Dư tối lại, hừ cười trong bụng. Chưa gặp Chu Dương Linh bao giờ, dĩ nhiên sẽ không đáng để chú ý tới. Nhưng Trần Tú nói còn có người khác, La Linh Dư lại không phục Đẹp hơn nàng ư? Không tin không tin! Trần Tú “Ta chỉ cần nêu tên một người thôi, chưa chắc cô đã so được rồi.” Lúc này La Linh Dư quên khuấy sự khó chịu của phu quân nàng, trong lòng Lục Quân biết có lấy một bức tranh hàng nhái cũng vô dụng, chàng sầm mặt đứng dậy, nghe thấy phu nhân nhà mình lại đấu khẩu với người ta. Lục Quân nghiêm mặt nhìn sang, nhưng La Linh Dư không hề nhìn lại. Khóe môi nữ lang cong lên, bừng bừng hứng thú hỏi “Ồ? Tỷ nói ta kém hơn ai?” Trần Tú nhìn nàng đầy giễu cợt, cụp mắt ý chỉ bức tranh ở dưới đất. Trần Tú thốt lên từng câu từng chữ một “Trần Tuyết Lạc Dương, chưa chắc cô đã đẹp bằng nàng.” Lục Quân đứng cạnh chấn động “…!” La Linh Dư chậm rãi ngước mặt lên, tạo thành hình bóng kinh hồn nhiếp phách. Làn mi khẽ động, tròng mắt long lanh, nàng nhìn Lục Quân đứng bên cạnh. La Linh Dư chậm rãi giơ tay lên đỡ tai, ánh mắt xoay vòng rồi đảo lại nhìn Trần Tú. Trần Tú chắc chắn La Linh Dư rất ghen tỵ, không muốn thừa nhận mình thua kém người ta. Nào ngờ La Linh Dư lại mỉm cười “À… Tỷ nói Trần Tuyết à. Trần Tuyết tỷ tỷ ấy hả, dĩ nhiên là ta phục rồi. Với Trần Tuyết tỷ tỷ, ta cam bái hạ phong.” “Đó đâu phải nữ lang bình thường.” Nàng càng nói, sắc mặt Lục Quân càng xấu. Lục Quân “Im mồm! Đi, không được nói nữa.” La Linh Dư rất có hứng thú muốn nói chuyện, muốn kéo tay Trần Tú đang đứng đực ra nói thêm hai câu, nhưng nàng đã bị Lục Quân níu tay kéo đi. Lục Quân không nán lại ở Trần phủ nữa, chỉ dặn quân sĩ nếu lục soát có kết quả thì báo cho chàng biết, rồi chàng cố chấp kéo phu nhân thích xem vui không chê lớn chuyện nhà mình đi thẳng. La Linh Dư “Ơ, ơ, ơ! Đáng ghét, sao lại kéo muội không cho muội nói chứ? Rõ ràng muội đang vui vẻ trò chuyện với Trần tỷ tỷ mà… Hiếm lắm mới tìm được đề tài chung với Trần tỷ tỷ, Trần tỷ tỷ hôm khác chúng ta trò chuyện tiếp nhé!” Trần Tú bị bỏ lại đứng ngẩn ngơ, nhìn đôi phu thê vội đến vội đi. Trần Tú tính kiêu ngạo, nàng ta vốn không hề cam lòng, nhưng lúc này cũng mù mờ quay sang hỏi nữ lang bên cạnh “… Hai người kia tránh cái gì vậy?” Sau đó là cảm thấy mất mát. Trong viện tử rối ren lộn xộn, lúc có Lục Quân, Trần Tú muốn đối đầu không cho phép chàng lục soát; nhưng chàng đi rồi, nàng bị La Linh Dư lôi kéo nửa buổi, cũng nhận ra Lục Quân không có ý định nhắm vào Trần gia. Trong lòng thả lỏng, nhưng lồng ngực lại khó chịu khi nhìn đôi phu thê kia một xướng một họa; giữa Lục Quân và La Linh Dư không có chỗ trống để nàng ta chen vào. Nàng ta không muốn thừa nhận, nhưng bây giờ nàng ta nghĩ, Lục Quân thật sự thích La Linh Dư. … Thật vậy, cũng đã đến lúc nên buông tay rồi. *** Lục Quân và La Linh Dư ngồi trong xe đi về, thấy La Linh Dư ra vẻ thất vọng, Lục Quân cắn răng nghiến lợi “Bảo muội đi giúp đỡ, muội lại còn làm loạn thêm! Có phải nếu không chê ta trước mặt người khác thì muội thấy thiếu thốn lắm không?” La Linh Dư lườm chàng. Định mắng chàng vài câu nhưng thấy sắc mặt chàng không vui, nàng bèn thay đổi suy nghĩ, trong lòng nảy sinh đồng tình. La Linh Dư mỉm cười, dẩu môi nói bất chấp “nỗi đau” của Lục Quân “Hứ, huynh còn nói muội hả. Không phải huynh nên lấy lòng muội sao?” Lục Quân nhướn mày. La Linh Dư “Tranh vẽ Trần Tuyết đại danh đỉnh đỉnh đã truyền đến Kiến Nghiệp, ở Kiến Nghiệp rốt cuộc có bao nhiêu người quen thuộc với tướng mạo của Lục tam lang hả. Nếu Trần Tuyết tỷ tỷ là mỹ nhân thật thì thôi, còn có thể đấu sắc với muội… Lục Tuyết Thần, huynh cứ chờ bị người ta hỏi thăm đi. Nếu huynh không muốn bị mọi người biết chuyện mình mất mặt, thì không phải huynh nên nhờ muội che giấu giúp sao? Huynh còn dám mắng muội hả, đắc tội với muội thì ai sẽ giúp huynh đây?” Lục Quân “…” Chàng sầm mặt, cứng người ngồi trong xe. Chàng cụp mắt trầm tư, phải nhanh chóng phá hủy tất cả tranh bản sao ở Kiến Nghiệp mới được. Nhưng những người đã từng thấy trước đó… Hèn gì gần đây hay có người nhìn chàng, muốn nói lại thôi. Sau một hồi im lặng trầm ngâm, Lục Quân tiến tới trước mặt La Linh Dư, cười lấy lòng nàng “Xin phu nhân giúp cho, đừng để cả thiên hạ biết đến chuyện mất mặt này của ta.” La Linh Dư liếc chàng “Vậy huynh nên xin muội thế nào đây?” Lục Quân cười “Hầu phu nhân sảng khoái có được không?” La Linh Dư “…!” Nàng giơ tay đấm vào ngực chàng, tức giận mắng “Huynh là đồ hạ lưu…” Nhưng Lục Quân đã nhân cơ hội kéo nàng vào lòng, nàng bé nhỏ thướt tha, ngực nở eo thon, vóc dáng đẹp đến thế. Lục Quân ôm nàng ngồi trên đùi cúi mặt hôn, chàng hôn nàng như trêu đùa, thân mật hôn từ sau tai xuống sống lưng, như có mưa phùn rơi xuống, khiến La Linh Dư mềm nhũn rã rời. Nàng ngẩng mặt lên thở dốc kịch liệt, chàng nhanh chóng với tay vào. La Linh Dư thất kinh, cách quần áo đè lên bàn tay đang sờ loạn trong áo lót của nàng. Nàng hét “Không phải chúng ta đang thảo luận nên giải quyết chuyện của Trần Tuyết như thế nào sao?! Vì sao, vì sao huynh…” Đột nhiên bắt đầu biến thành cầm thú vậy? Giọng Lục Quân trầm khàn, mút lấy vành tai đỏ bừng của nàng, bên dưới là đôi bông tai đung đưa “Dư Nhi muội muội có làn da nõn nà tựa mỡ, như có thể nặn ra nước… Ca ca làm gì còn tâm trạng thảo luận Trần Tuyết này kia nữa? Kệ nó đi, bây giờ ca ca chỉ muốn muội muội mà thôi…” Chàng mỉm cười chôn mặt vào giữa ngực nàng, giọng ậm ờ. Lúc chàng thở dốc, hơi thở vờn quanh cổ ngọc nàng, La Linh Dư run rẩy, trong chớp mắt da thịt trở nên ửng đỏ. Lại nghe giọng chàng như thở dài “Muốn muội muội khóc dưới người ca ca…” Trong cỗ xe chòng chành, La Linh Dư nắm chặt tay chàng, run run nói “Đang ở, đang ở bên ngoài, là trong xe… Huynh đừng làm loạn… Tuyết Thần ca ca, huynh đừng làm rộn…” Nhưng Lục Quân không định tha cho nàng. Tay chàng đè lên vùng bụng phẳng lì của nàng, hôn nàng, ánh mắt càng trở nên tối tăm “Ở trong mơ, lúc này muội đã mang thai.. Nhưng bây giờ phải để muội phòng thai, đúng là đáng tiếc…” La Linh Dư hừ lạnh “Muội biết ngay mà, huynh muốn muội sinh con cho mình chứ gì. Muội là công cụ sinh con cho huynh hả!” Lục Quân “…” Chàng nửa cười nửa không “Có phải công cụ hay không muội còn không biết sao? Ca ca còn trông muội muội không bao giờ có thai đây. Eo này, rồi đôi chân này của muội muội…” Chàng hít hà, ấn nàng vào trước ngực, vừa như thoải mái lại vừa như khổ sở, chàng ôm chặt nàng “Thật đúng là quá sung sướng…” … “Lang quân, nữ quân, đã đến rồi ạ!” Phu xe bên ngoài cung kính thưa, sau đó kéo cửa xe ra. Giọng nữ trong xe dồn dập cao vút “Đừng…” Phu xe vừa mở cửa ra, chỉ mới thấy bóng hồng thì cửa xe đã nhanh chóng bị đóng lại. Phu xe sửng sốt, sau đó cúi đầu xuống, tai đỏ bừng, lúng túng không dám nói gì. Một lát sau, gã nghe thấy trong xe có tiếng tát tai. Không ai nói gì, sau đó cửa xe mở ra, nữ quân vô song của bọn họ không đợi người đưa ghế đỡ tới đã nhảy thẳng xuống, bước nhanh về phía trước. Lang quân chậm rãi xuống xe theo, phu xe ngẩng đầu lên, thấy lang quân giơ tay che mặt, hình như có dấu bàn tay… Lục Quân liếc sang, phu xe lập tức cúi gằm đầu, làm như không thấy gì. … Ngày hôm đó, toàn thể Lục gia đều biết Lục tam lang và phu nhân vừa về phòng đã cãi ầm ĩ, hơn nữa hình như còn vung tay vung chân. Lục Quân cáo bệnh, mấy ngày liền không chịu ra ngoài gặp khách. Lục Quân chột dạ, sau khi bất hoà thì rất chiều chuộng La Linh Dư, nhưng theo như người hầu nói, Lục Quân và La Linh Dư đã chia phòng nhiều ngày rồi. Điều này khiến Lục lão phu nhân muốn ôm chắt trai thầm cuống lên. Lần chiến tranh đó rất thần bí, La Linh Dư xụ mặt mấy ngày, Lục lão phu nhân không hỏi được gì. Bởi vì bà chỉ mới mớm lời thì La Linh Dư đã cười lạnh. Lục lão phu nhân “…” Thế là ngay đến Lục lão phu nhân cũng không hỏi đôi phu thê này đang cãi nhau chuyện gì. Khi Lục lão phu nhân lần nữa hỏi đến trong phòng Lục tam lang là bởi vì sự kiện bức họa của Trần Tuyết bắt đầu bị tiêu hủy. Nhưng dĩ nhiên Lục gia có người nghe được lời bóng gió, cố ý tìm được bức tranh bản sao về, thế là đem chuyện của Trần Tuyết đến trước mặt Lục lão phu nhân. Người ngoài hoài nghi không biết có phải Lục gia có con côi ở Lạc Dương không, ngay đến Trần vương cũng hỏi Lục Quân, nhưng bị Lục Quân kiên quyết phản bác thì mới bán tín bán nghi đè nghi ngờ xuống; còn Lục lão phu nhân biết rõ không có âm mưu, Lục gia không thể có con côi ở Lạc Dương được. Lục tam lang không chịu ra ngoài gặp ai, thế là bà gọi La Linh Dư đến hỏi. Mà La Linh Dư đang còn giận Lục Quân, giận chàng làm bậy suýt nữa bị người hầu thấy, nên khi Lục lão phu nhân vừa hỏi, nàng cười lạnh trong lòng rồi lập tức quỳ xuống, nước mắt rơi như mưa. Lục lão phu nhân và mấy người Lục phu nhân ngạc nhiên nhìn. Thấy La Linh Dư khóc như hoa lê ướt đẫm trong mưa, nức nở thưa “Tổ mẫu, bá mẫu, hai người nghĩ vì sao con lại gây gổ với phu quân? Chính là vì Trần Tuyết kia… Hồi trước khi ở Nam Dương, phu quân vì thi hành một nhiệm vụ nên có tới Lạc Dương, từng lén lút qua lại với Trần Tuyết đó… Vất vả lắm con mới thuyết phục được chàng, để chàng nghĩ đến danh tiếng Lục gia mà đừng gây ra chuyện bê bối. Chàng được con khuyên ổn rồi… Nào ngờ lần này ở Kiến Nghiệp, vừa thấy tranh vẽ của ả hồ ly tinh Trần Tuyết kia, chàng lại đòi nạp hồ ly tinh kia làm thiếp! Chàng muốn nạp một nữ tử chơi đàn làm thiếp, tổ mẫu à, hu hu hu…” La Linh Dư nghẹn ngào nức nở, khóc trong lòng Lục lão phu nhân. Nàng vừa gạt lệ giả vờ đáng thương, vừa thầm nghĩ trong lòng Phải mượn cơ hội này triệt tiêu khả năng Lục Quân nạp thiếp mới được. Chí ít là trong vòng mấy năm tới, không thể để trưởng bối Lục gia giục Lục Quân nạp thiếp! Lục lão phu nhân tức giận “Tam lang đúng là to gan! Linh Dư đừng khóc nữa, tổ mẫu sẽ làm chủ cho cháu… Gọi tam lang tới đây cho ta!” Cùng đọc truyện Sao Địch Nổi Sắc Đẹp Tuyệt Trần của tác giả Y Nhân Khuê Khuê tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại Qin ZồThể loại Cổ đại, cung đình hầu tướcSố chương 152 + 3NTTrong cuộc đời có rất nhiều điều mình không thể ngờ tới ví dụ như việc đang sống trong sung sướng nương nhờ một sỉ tộc bỗng nhiên một ngày sỉ tộc sa sút, mà nàng hoàn toàn không có quan hệ máu mủ,hai nhân vật chính thì nữ chính là biểu muội tâm cơ biểu muốn gả cho nhà giàu với một nam chính là biểu ca chê bai nàng lòng dạ đen Linh Dư Cha mẹ muội đã mất cả rồi, gia tộc lại không có thế, chỉ có thể ăn nhờ ở đậu. Con người muội chỉ không được lương thiện thôi, chẳng lẽ muốn gả cho một phu quân thương mình yêu mình là sai sao?Lục Quân Không sai. Nhưng muốn gả cho người khác ngoài ta thì đúng là sai lòng chàng như sắt, cũng nào địch lại vẻ đẹp của nàng.

sao địch nổi sắc đẹp tuyệt trần