Read Ngoại truyện from the story Tớ thích cậu hơn cả Harvard [FULL] by LanRa7 (Lan Rùa) with 50,445 reads. hocduong, tiểu-thuyết-thiếu-niên. Đôi lúc tự ti, tớ tủi thân phàn nàn, Khôi cao quá. Cậu ấy chẳng nói gì, chỉ là, đưa tay vòng qua eo tớ, bế xốc lên. Chân tớ, không chạm TRUYỆN : VỢ CẬU TƯ. CHƯƠNG 31. Tin chị Thắm có bầu được tung ra, ba chồng tôi gần như không biết phải nói cái gì. Mà anh Ba Thành là "ba" của đứa bé cũng không lên tiếng nói câu nào. Mãi hồi lâu ba chồng tôi mới tuyên bố vẫn để chị Thắm ở lại nhà, những chuyện chị làm coi như nể mặt ông mà bỏ qua hết. Hồng Phai Xanh Thắm chương 224 | Đọc Chương 228 - Ngoại Truyện 6: Khoá Đàn Hương (2) full - doc truyen Hong Phai Xanh Tham chương 224 Full trên di động lan may tinh bang that don gian va tien loi Lời vừa thốt ra, các bà vợ bé im phăng phắc, sau đó đồng loạt lùi ra sau một bước, chỉ có Truyện Vợ Cậu Tư - Chương 20. Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; Truyện Hot; - Ui chu choa vợ chồng chú Tư với em dâu cứ như bồ bịch vậy đó đa. Khéo ai nhìn vô tưởng hai người mới quên luôn đó hen. Tôi đây cũng định đi bắt ghen nhưng mà "ngoại Truyện Vợ Cậu Tư - Chương 35. Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; Truyện Hot; Truyện Full; Tiên Hiệp Hay; Kiếm Hiệp Hay Nhưng dì kể lại đời ông ngoại anh đã là thương gia rồi chứ không còn là dân làm nông nữa nhưng muôn sự là vì cái thói khinh người Lực Vương Tư Rồng là một trong thập đệ tử của Vạn Lĩnh Đạo Sĩ Lý Huỳnh. Truyện thuộc ngoại truyện Cửu Long Quái Sự Ký của tác giả Lâm Gia - Thái Bảo. Mời quý vị đón nghe truyện cùng với giọng đọc MC Nguyễn Huy. Giọng đọc: MC Nguyễn Huy. Tác giả: Lâm Gia - Thái Bảo. ViK3T. Vợ Cậu Tư Ngoại truyện 1 TRUYỆN VỢ CẬU TRUYỆN 1 DÌ với Phong từ bên ngoài đi vào đã nghe được tiếng của dì Vũ và cu Phúc.– Bà mua cho Phúc xe ô tô điều khiển nha, ông nội mua cho Phúc rồi, bà cũng phải mua cho Phúc.– Ông nội mua rồi thì bà khỏi mua chứ, Phúc chơi một cái thôi chứ hai cái giống y như nhau sao chơi Phúc cau mày, mặt tỏ ra suy tư, cu con suy nghĩ một hồi rồi mới quay sang nói với dì Vũ – Nếu vậy con nghĩ là bà nên về ở chung với ông nội để Phúc không đòi quà bà với Phong nhìn nhau cười mỉm, cu Phúc suốt ngày đi tìm dì Vũ làm sứ giả hạnh phúc thay cho ba chồng tôi. Không hiểu ba chồng tôi đã nói những gì với cu con mà cu con hễ mỗi lần về chơi với dì Vũ là luôn miệng kêu dì nên về ở với ba chồng tôi. Mà thằng bé coi bộ cũng thông minh, cứ nói về chủ đề gì là y rằng một lát cũng lái sang chuyện dì Vũ với ông nội. Mà lái rất chuyên nghiệp và logic chứ không nhõng nhẽo khóc la đâu. Về điểm này, tôi nghĩ chắc cu Phúc giống tôi, rất thông Vũ trong nhà cú đầu cu con, dì nghiêm giọng – Là ông già đó lại kêu con nói như vậy với bà phải không Phúc ?Cu Phúc lắc đầu, mặt ngờ nghệch vô tội – Dạ không có đâu, là Phúc nghĩ vậy nên nói thôi chứ ông nội không có biết.– Phúc, con mới có 5 tuổi thôi đó, sao con ranh giống như ba con vậy nè ?Phong nghe dì Vũ nhắc đến tên anh, anh liền chạy ù vô trong, luôn miệng – Dì nói vậy là oan cho con, con có ranh cũng ôm cái bụng khệ nệ hơn 7 tháng đi theo Phong vào trong, vừa vào đã nghe dì Vũ nói – Con mà không ranh, lúc dì mới về con toàn chơi lén dì. Hên con là cháu ruột của dì chứ không thì no đòn rồi nha đi đến gần, Phong thấy tôi liền dang tay đỡ tôi ngồi xuống ghế, tôi thấy vậy cũng góp vui – Đúng đó dì Vũ, anh Phong bây giờ vẫn lỳ với ranh ma. Cũng tại ranh ma nên con mới có cái bụng này nữa nè. Nhắc đến là muốn đấm cho mấy cái mới hả cười hề hề, anh ôm lấy tôi, vừa ôm vừa xoa bụng – Anh không hề làm gì, em đừng đổ oan cho lườm nguýt – Anh thì giỏi rồi, nếu không phải anh…..Tôi nói được một nửa thì nhìn lại thấy cu Phúc đang nhìn tôi chằm chằm nghe ngóng, sợ thằng bé nghe được những thứ không nên nghe nên tôi mới hậm hực bỏ qua cho Phong không thèm nói đến anh nữa. Cái thằng cha mất nết, già đầu rồi còn chơi chọc thủng bao cao su. Mất nết hết chỗ nói Phúc tò mò lắm cái chuyện úp mở này của tôi, từ hồi biết có bầu bé con đến giờ không ngày nào là tôi không chửi Phong. Thiệt tình thì tôi cũng muốn sinh thêm một đứa nữa cho cu Phúc có anh có em nhưng mà chị Lài vừa sinh đôi một cặp trai đang thiếu người trông, tôi định vài năm nữa sinh cũng không muộn, cu Phúc vẫn còn hơi nhỏ. Thế mà chưa gì tên Phong đã nôn nóng chơi mưu hèn chọc thủng bao cao su, mà khốn kiếp hơn nữa là lại một phát ăn ngay, có bầu trong một lần thủng bao mới ác chứ. Chồng với chả con, nghĩ đến tức muốn ôm lấy eo tôi, anh cười đùa – Cũng nhờ vậy mà có thêm công chúa, em đừng cằn nhằn nữa con trong bụng nghe được khóc bây Phúc vừa nghe đến em trong bụng khóc liền nhào đến chỗ tôi, múa tay múa chân luyên thuyên – Mẹ đẹp mẹ đừng mắng em nữa, mẹ mắng Phúc đi, Phúc thay em chịu cho. Mẹ mắng em em khóc là Phúc giận mẹ luôn đó, em còn nhỏ không có biết gì đâu mà. Con biết mẹ không thương em nhưng Phúc thương em mà, mẹ đừng mắng em nữa. Phúc giận mẹ con trai tuông một tràng mà tôi thấy tủi thân ghê gớm. Tôi có mắng em nó đâu chứ, tôi chưa kịp mắng luôn mà…. trời ơi là trời…thằng cha thì chơi âm mưu, thằng con thì bênh “tác phẩm” của thằng chơi âm mưu. Tôi sống làm sao đây hả, sống sao cho vừa lòng cha con nó đây ?!Cảm thấy bất bình quá tôi mới mặc kệ cha con nó mà kéo tay dì Vũ vô trong phòng. Ở đây nói qua lại một hồi nữa chắc tôi tức mà đánh cha con nó thiệt mất. Đi vào phòng, tôi lèm bèm – Cha nào con nấy, toàn một giuộc bênh Vũ ngồi xuống giường, dì cười nói – Con còn nói ai, con cũng vậy có khác gì giảy nảy – Con có làm gì đâu ?– Không có, con mà không có. Hết cu Phúc rồi tới con bày trò cho ông Tài, con nói đi sáng nay là ai đem hoa với gấu tới cho dì. Không phải con thì ai ?Tôi kinh ngạc – Không có, con không biết, sáng con đi khám bầu với anh Phong mà, con không hề biết gì luôn đó dì. Mà bông gì, gấu gì ?Dì Vũ lườm lườm tôi – Thiệt con không biết không, dì không tin là ông Tài biết làm mấy cái trò liền ào ngồi xuống, ôm eo dì, tôi hỏi nhỏ – Gấu với bông đâu cho con coi Vũ cốc vào đầu tôi, dì hừ hừ mấy tiếng – Không cho con coi đâu Huyền.– Con không biết thiệt, mà nếu đã vậy hay là dì…bỏ qua cho ba con đến chuyện này, dì Vũ trầm mặt lại, dì thoáng thở dài – Ổng có làm gì đâu mà kêu dì bỏ qua hả Huyền ?Tôi vội nói – Vậy sao dì không chịu về ở với ba con, rõ ràng con thấy dì có tình cảm với ba con mà. Mấy hôm ba đau tim nằm viện một tay dì lo cho ba không, dì mà nói dì không thương ba con con không có tin đâu.– Ờ thì lúc đó con Lài sanh đẻ, cu Phúc thì bệnh nên dì mới giúp con một tay thôi chứ có phải dì muốn đâu.– Dì gạt ai chứ sao gạt được con, con gọi cho dì chưa kịp nói cu Phúc đang sốt là dì tắt máy chạy luôn lên bệnh viện rồi. Dì….dì với ba con có cái gì đâu sao dì không về ở với ba ?Mặt dì Vũ đậm nét u buồn, tôi nhìn kỹ dì, mặc dù dì còn đẹp lắm nhưng dấu hiệu của tuổi trung niên đã dần xuất hiện. Từ hồi bà Linh đến giờ dì vẫn không chịu về lại nhà, dì nói mục đích dì về đó là giúp Phong tìm ra chân tướng sự việc của mẹ Phong, bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng thì không có lý do gì dì tiếp tục ở lại đó nữa. Tôi biết dì chỉ lấy lý do cho có vậy thôi chứ lý do thực sự là do dì đã có tình cảm với ba chồng tôi nên dì mới không muốn về. Có lẽ dì ngại việc dì là em gái ruột của mẹ chồng tôi mà lại đi yêu anh rể của mình, một phần nữa chắc dì cũng ngại với Phong. Phong cũng không phải người không hiểu lý lẽ, anh cũng đôi ba lần khuyên dì về lại với ba nhưng mà dì mãi không nghe, kéo dài đến bây giờ đã hơn 4 năm Vũ gót một ly nước, dì chậm rì rì nói – Dì cũng sống với ổng hơn mười mấy năm rồi, bây giờ cũng già hết rồi còn gì yêu thương nữa đâu. Với lại dì là dì ruột thằng Phong, nếu không bung bét ra thì thôi chứ bể hết rồi mà còn về ở thì không đúng đâu biết ngay mà, dì Vũ là ái ngại cái vụ này đây bèn khuyên giải – Dì nghĩ vậy là không đúng đâu, anh Phong không có suy nghĩ như vậy đâu dì. Chuyện của mẹ con với ba chồng con là khác, chuyện của dì với ba con là khác nữa. Ba con cũng già rồi, còn có bao nhiêu năm mạnh khỏe nữa đâu hả dì… con không muốn sau này dì phải hối hận vài chuyện đâu. Con nói thiệt Vũ im lặng, hồi lâu dì thở dài ngao ngán – Thôi…con đừng nói nữa, dì quyết định rồi, đi cũng đã đi rồi, về lại làm gì cho con nít nó reo lên – Ý là nếu con nít không ai cười thì dì về được đúng không ? Con hiểu rồi, hiểu Vũ cốc vào trán tôi cái nữa, dì cảnh cáo – Dì nói vậy thôi chứ không có ý quay lại đâu, con đừng về bày trò nữa. Cái bụng lớn rồi để thời gian nghỉ ngơi đặng sinh con nữa, đừng có suốt ngày bày mưu tính kế làm chuyện vô cười hì hì, có gì là vô bổ đâu chứ. Bày mưu mà vừa làm cho dì hạnh phúc vừa lấy được lòng ba chồng tôi thì vô bổ chỗ nào đâu, có bổ là đằng khác. …… Một tuần nay là sinh nhật dì Vũ, lúc đầu tôi và Phong định là sẽ tổ chức linh đình một chút nhưng mà dì Vũ một mực không đồng ý nên hoãn lại chỉ làm tiệc nhỏ trong gia đình. Mà gia đình thì chỉ có tôi, Phong cu Phúc và bé con còn đang trong bụng này Phúc từ chiều đã tự mình tắm rửa sạch sẽ thay bộ đồ tôi mới mua ngồi sẵn trước cửa chờ tôi và Phong chuẩn bị xong sẽ đi. Trước khi lên xe cu con còn quay lại làm dấu OK với ba chồng tôi rồi mới chịu trên xe, tôi quay sang hỏi cu Phúc – Con không đem quà tặng bà hả ?Cu con cười bí hiểm – Có mà mẹ đẹp, con sẽ tặng bà một món quà thiệt là bất vẻ bí hiểm giấu giấu giếm giếm của cu Phúc mà tôi buồn cười, cái thằng oắt con này… lại còn bày đặt đi giấu người bày ra đặt một nhà hàng trên tỉnh, bàn cũng đã được đặt trước từ lâu, bọn tôi đi thẳng lên nhà hàng chứ không cần ghé ngang rước dì Vũ vì dì nói dì tự đi. Lên được 10 phút thì dì Vũ lên đến, hôm nay dì mặc váy tím nhìn vừa sang lại vừa đẹp nữa. Cu Phúc thấy dì liền khen nức nở – Bà ơi, bà đẹp lắm Vũ được cháu trai khen thì vui vẻ cười không khép được miệng. Khiếp cái thằng con này, nó dẻo miệng còn hơn ba nó khi cắt bánh kem chúc mừng dì Vũ thì tiệc bắt đầu, bữa ăn ấm cúng cùng con cháu. Ăn được một chút, tôi thấy cu Phúc chạy đi nhà vệ sinh, bộ dáng vội vàng nghiêm túc. Kiểu này là đi hú hí hẹn hò với ông nội cu con rồi chứ không đâu. Theo như kế hoạch, hôm nay ba chồng tôi sẽ xuất hiện để tạo bất ngờ cho dì Phúc đi vệ sinh xong chạy vào, cu con vừa trèo lên ghế ngồi đã múa may với dì Vũ – Bà ơi, ăn bánh kem xong rồi bây giờ Phúc tặng quà cho bà Vũ cười tít mắt – Vậy hả ? Đâu Phúc muốn tặng gì cho bà vậy ?Tôi với Phong nhìn nhau cười, cái thằng con này lanh lẹ lướt hết phần ba mẹ nó luôn Phúc nhảy xuống ghế, cu con kéo tay dì Vũ đứng dậy, xong rồi tự mình trèo đứng lên trên ghế, dùng hai tay bịt mắt dì Vũ lại. Miệng cười toe toét nói – Bà nhắm mắt lại đi, nhắm lại Vũ cười rạng rỡ gật đầu – Rồi rồi, bà nhắm mắt rồi bên kia ba chồng tôi một thân sơ mi trắng quần âu, tay cầm bó hoa và hộp quà. Dù đã hơn độ tuổi tứ tuần nhưng nhìn ông vẫn cao to phong độ lắm. Tôi với Phong cũng đứng dậy đi sang một bên, cu Phúc cười hí hửng, đếm – Con đếm đến 3 là bà mở mắt ra nha, 1…2… Phúc vừa mở tay ra liền nhảy ù xuống kéo tay dì Vũ, dì Vũ thì mặt mày đỏ bừng ngơ ngác nhìn ba chồng không chớp mắt. Cu Phúc vừa kéo vừa nói – Bà ơi, ông nội nói ông biết lỗi rồi, bà bỏ qua cho ông Vũ chân vẫn đi theo nhưng lại không biết nói cái gì, cu Phúc kéo bà đến giao cho ba chồng tôi, cu con còn bồi thêm một câu – Bà đừng bỏ ông đi nữa, con thấy ông buồn dữ lắm. Bà coi ba Phong thì có mẹ đẹp, bác Ba cũng có bác Lài…. còn ông nội có một mình à, con thấy thương ông nội đúng là con trai tôi. Diễn sâu, nói năng lưu loát, rõ ràng rành mạch lắm, con nhà tông thì không giống lông cũng phải giống cánh chồng tôi cũng không muốn làm cu Phúc thất vọng, ông tặng bó hoa cho dì Vũ sau đó nói – Vũ về ở lại với tôi dì Vũ im lặng, ông nói tiếp – Tôi biết bà ngại cái gì nhưng bà là bà còn Vi là Vi, bà đừng nghĩ vì bà là em gái bà ấy mà thấy có lỗi, nếu mà có lỗi thì tôi thay bà. Sau này tôi tôi xuống dưới gặp Vi tôi sẽ xin lỗi bà ấy… Chuyện tình cảm này đâu phải nói không muốn là không muốn được đâu. Bà….đừng bỏ tôi đi nữa, mấy năm sống không có bà…tôi nhớ bà nghe mà cũng thấy cảm động, dì Vũ thì vẫn không nói gì, dì chỉ im lặng ôm bó hoa ba chồng tôi tặng mà đứng đó nhìn. Ba chồng tôi thấy vậy liền rút mở hộp nhung trên tay ra, ông đưa đến gần dì Vũ, ông nói – Cái này tôi mua lâu rồi, định là sinh nhật bà 4 năm trước tôi tặng nhưng mà…. phải đến hôm nay tôi mới có dịp tặng lại nó cho bà. Bà nhận đi rồi về với tôi nha ba chồng tôi cũng có lúc dịu dàng như vậy sao, tôi đứng một bên mà chỉ muốn hét lên là “Dì ơi nhận đi, nhận đi dì Vũ ơi” cứ tưởng dì Vũ sẽ xúc động mà nhận quà ba chồng tôi tặng chứ nhưng ai ngờ, dì mặt lạnh đẩy hộp quà trên tay ba chồng tôi rồi quay lưng đi trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi thấy tình hình không ổn, liền đi nhanh đến chỗ ba chồng tôi vờ hét lên – Trời ơi ba ơi… ba làm sao vậy… đừng làm con sợ mà ba.. anh ơi ba bệnh tim tái phát rồi anh…Vừa nói tôi vừa nháy mắt ra hiệu cho ba chồng tôi và Phong. Ba chồng tôi cũng tương kế tựu kế vờ ngã ra cho Phong đỡ lấy. Phía bên kia tôi thấy dì Vũ đã khựng chân lại, dì đắn Phúc nhìn tới nhìn lui một hồi, cu cậu không biết nghĩ gì liền nhào đến ôm chân dì Vũ mếu máo – Bà ơi, ông xỉu rồi bà ơi, bà cứu ông đi bà ơi. Phúc sợ quá huhu…huhu…Chu choa, thằng con này quả là được di truyền hết từ tôi, diễn cũng y hệt con mẹ nó luôn. Rất Vũ ngập ngừng một chút cũng không nhịn lòng được mà quay lại. Thừa dịp ấy tôi đẩy ba chồng tôi lên trước, nói nhỏ với ông – Lên đi ba, con trông cậy hết vào chồng tôi gật đầu, ông đi nhanh lên phía trước. Nắm lấy tay dì Vũ, ông nói – Vũ bà đừng đi, bà làm tôi đau tim quá, bà không thương tôi nữa hả bà ? Bà muốn để tôi bà mới quay về thắp nhang cho tôi hay sao ?Dì Vũ lấp bấp – Tôi…tôi…Ba chồng tôi ôm lấy hai bên tay dì, ông nói – Tôi còn sống bao lâu được nữa đâu Vũ…. tôi gần đất xa trời rồi…bà…bà về với tôi đi bà…rõ ràng bà lo cho tôi, bà lo cho tôi vậy sao bà không về sống với tôi.– Tôi…– Bà….theo tôi về đi, nghen bà ?Ba chồng tôi run run nắm lấy tay dì Vũ, giọng ông cũng run rẩy không kém. Từ xa tôi nhìn thấy dì Vũ hai mắt đỏ hoe, dì nhìn ba chồng tôi không chớp đây Phong lên tiếng – Dì…con coi dì là mẹ từ lâu rồi, thiệt Phong nói dì Vũ bật khóc, nước mắt rơi trên má dì… vừa khóc vừa cười rạng rỡ… Dì Vũ gật gật đầu, giọng dì nghẹn ngào – Ờ…tôi theo…ông về…Nhận được câu trả lời của dì Vũ mà ba chồng tôi mừng đến run, ông ôm lấy dì, dì Vũ cũng ôm lấy ông. Tôi thấy dì khóc…những giọt nước mắt lăn trên má dì là những giọt nước mắt của sự hạnh phúc. Chắc bao lâu nay dì sợ Phong nghĩ không hay về dì, dì sợ người ta dị nghị nên dì mới khép kín không chấp nhận về với ba chồng tôi. Nhưng nay tốt rồi…. dì cũng thông suốt rồi. Thiệt sự đời người có bao nhiêu đâu chưa kể ba chồng tôi tuổi đã cao rồi…haizz cuối cùng họ cũng về bên nhau, cảm giác thật là tốt Vũ theo ba chồng tôi về Đặng gia làm dâu lớn, họ sống với nhau hạnh phúc đến ngày ba chồng tôi nhắm mắt lìa đời. Dì Vũ là một người phụ nữ tốt, dì nên được hưởng hạnh phúc đến cuối đời ! Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé! Hôm qua, vợ chồng tớ cãi nhau. Lý do vụn vặt gì đó tớ cũng quên mất mà, đây cũng không phải lần đầu chúng tớ cãi nhau đâu. Lúc mới ở cùng anh, một đứa cẩu thả nhưng tớ và một người khô khan và quá quy tắc như anh mâu thuẫn về cách sống, sau đó, anh với tớ xảy ra chiến tranh lạnh, thế nhưng.....Cho dù thế nào, luôn là anh thỏa hiệp, chịu phá bỏ quy tắc vì đến đây thì các cậu nghĩ, tớ ích kỉ lắm phải không?Thực ra, có một chuyện mà trước giờ tớ luôn nghĩ. Tớ yêu anh từ thời học sinh còn rất ngây ngô, yêu đến năm nay đã 25 tuổi, lúc mới học lớp 7 bắt đầu có tình cảm với anh là 13 tuổi, tính ra cũng đã 12 năm....Nhiều lúc tớ cũng tự hào ghê đấy, ai có thể yêu một người 12 năm như tớ đây? Chắc chắn là anh của mãi sau này mới thích tớ rồi, nhưng anh thích tớ khi nào, anh cũng không nói cho tớ biết. Nhưng tớ từng vỗ ngực tự tin. Đó là, tớ yêu nhiều hơn anh, nhiều hơn anh gấp trăm chiến tranh lạnh với anh, tớ luôn tự nhủ cùng lắm là một ngày không nói chuyện với anh thôi mà, có sao đâu? Thế nhưng chưa đầy 30 phút sau, anh đã chạy sang làm hòa với nào cũng là như khi, tớ cảm thấy tủi thân, tớ chính là sau một câu tỏ tình đột ngột của anh ở sân bay, anh cũng chẳng quan tâm tớ gật đầu hay không, ba ngày hôm sau đã kéo tớ ra cục dân chính đăng ký kết hôn, sau đó tớ và anh ấy mới ra mắt cha mẹ hai bên. Thấy chưa? Không có cầu hôn, cũng không có nhẫn cưới luôn, còn lễ thành hôn à, hình như phải ba tháng sau thì phải...Thấy mẹ tớ bảo chọn ngày đẹp nhất vào tận ba tháng sau cơ á... Rồi cũng chả hiểu sao gia đình hai bên thống nhất là ba tháng sau...Còn phản ứng của anh là như thế nào à?Chính là thế nào cũng có tổn thương không cơ chứ, ngày cưới của tớ và anh, sao anh có thể hờ hững như thế nhỉ. Tớ thấy hơi buồn, hay là, trong lòng anh, tớ chỉ có một chút xíu ảnh hưởng thôi...Tuy thế, những hành động quan tâm của anh dành cho tớ, lại nói rằng anh thực sự yêu tớ rất chí, những hành động ôn nhu của anh, làm tớ có ảo tưởng, tình yêu 12 năm của tớ, hình như có vẻ, không bằng tình yêu của anh dành cho tớ phải?Lại nói một chút, anh tuy nhìn có vẻ khô khan, nhưng thực ra, anh thương tớ lắm, tớ cứ bị xây xát một tí anh ấy đã sốt ruột làm như tớ sắp chết đến nơi ấy, còn đưa tớ đi khám bệnh viện. Tớ thích nhất là nhìn thấy anh lo lắng cho tớ như thế. Lúc đó, tớ cảm giác như mình được anh ấy nâng niu trong lòng bàn tay, giống như ngọc quý chỉ sợ chạm vào vỡ tan!Anh rất quan tâm chu đáo với tớ, mỗi ngày đều hỏi tớ thích ăn gì, sau đó dù bận thế nào, mỗi ngày đều chính tay nấu cơm cho tớ ăn, thậm chí dọn dẹp nhà cửa, anh cũng làm nốt. Thỉnh thoảng, tớ chỉ có việc quét nhà lấy vui, ngẫu nhiên hứng lên thì giặt quần áo cho cả tớ và lại là anh rất chiều tớ, từ trước đến giờ, anh chẳng bắt tớ phải động vào việc nào cậu tin được không? Cậu bạn lạnh lùng cao cao tại thượng trong kí ức của tớ, rất tự nhiên, biến thành một người chồng rất đảm đang dịu dàng! Vợ Cậu Tư Ngoại truyện 2 NGOẠI TRUYỆN 2 DI CHÚC CỦA MẸ khi bà Linh bài vị của bà ta không được đặt trong từ đường nhà họ Đặng. Bài vị không có, bàn thờ cũng không được công khai đàng hoàng. Ngay cả tên dâu trưởng của Đặng gia đời này cũng bỏ trống trong sổ gia phả mãi sau này khi dì Vũ về mới đặt bút ghi tên dì vào. Việc này làm cho bà con dòng tộc hết sức ngạc nhiên. Khi sống là bà lớn họ Đặng được người người kính nể, khi đến ma nhà họ Đặng cũng không được làm, nói không có uẩn tình thì thiệt không ai tin trong biệt thự họ Đặng không một ai tiết lộ ra tin tức gì, chị Hai Giàu, anh Ba Thành hay Út Đạt đều không một ai lên tiếng phản đối. Đặc biệt là ba chồng tôi ông không cho bất kỳ ai nhắc đến hai chữ “Mỹ Linh” trong nhà này, tất cả cứ coi như bà lớn Mỹ Linh từ xưa đến giờ là không tồn tại. Bên ngoài đồn thổi cũng nhiều, người này truyền tai người kia đủ loại câu truyện thêu dệt trăm mũi ngàn kim nhưng hết thảy đều là “nghe nói” chứ Đặng gia một chữ cũng không hé răng. Dần dần ai nấy đều nản không bàn đến nữa, chuyện này cũng đi vào quên thiết nghĩ như vậy là đúng, truyện trong nhà tốt nhất đừng đem ra đường kể lung tung. Bởi người cảm thông thì ít mà người hả hê thì nhiều. Xã hội dăm bảy loại người, ai đó càng suy sụp thì bên ngoài chắc chắn sẽ có kẻ vui sướng ung dung. Thay vì vạch áo cho người xem lưng, ta nên đóng kín cửa tự dạy lại người trong nhà mình, như vậy là tránh đi thị phi cũng như tổn thương đến chính 49 ngày của bà Linh, tôi và Phong dọn về nhà ở lại. Phần di chúc của mẹ Phong để lại tất cả đều nằm trong két bảo hiểm của bà Linh. Mà phần bảo hiểm này không có người thừa kế nên việc lấy về hơi khó khăn. Anh Ba và Đạt phải chạy khắp nơi nhờ vào quan hệ để nhờ rút két bảo hiểm ra. Tôi càng nghĩ càng thấy đáng sợ, bà Linh quả thực có hướng suy nghĩ vô cùng cực đoan. Tôi thiệt không hiểu được rốt cuộc thì bà ta sinh mấy người anh Ba Thành ra rồi yêu thương ở chỗ nào nữa. Đẻ ra có sẵn tiền của Đặng gia nuôi, nuôi lớn cưới vợ gả chồng cũng đều do Đặng gia chi. Vậy mà bà ta còn tranh phần của mấy đứa con trai mình, thà là cho con trai mình không có con chứ tài sản nhất định là không chia cho. Đáng đi rút két bảo hiểm là ngày mưa gió tầm tã, tôi sáng sớm đã gửi cu Phúc cho mẹ tôi qua trông để đi với Phong lên trên tỉnh. Chờ khá lâu bên trụ sở mới đưa chúng tôi hộp bảo hiểm của bà Linh. Bà Linh nên anh Ba Thành sẽ thay mặt bà Linh đi rút. Lúc anh Ba Thành lấy ra tập hồ sơ đưa cho Phong, tôi thiệt sự cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Nhìn Phong tay run run cầm tập hồ sơ mà tôi cảm thấy vô vàn chua xót. Biết phải nói cái gì để diễn tả cảm xúc của tôi lúc này đây ? Vui sướng có, hạnh phúc có, chua xót có mà đau lòng cũng có. Thiệt sự một lời diễn tả là không đủ để nói lên cảm xúc lúc cho tôi xong anh Ba Thành cũng không biết nê nói gì, anh nhìn Phong sau đó vỗ vỗ vai Phong vài cái. Giọng anh trầm đục, anh nói – Anh thay mẹ anh trả về cho em…anh thiệt sự xin lỗi…Phong không nói gì, anh chỉ chăm chăm nhìn vào tập hồ sơ trước mặt. Biết anh đang hồi tưởng lại quá khứ nên tôi mới thay mặt anh mà trả lời với anh Ba – Cảm ơn anh Ba giúp đỡ bọn em, nếu không có anh chắc em không lấy hồ sơ lại được Ba Thành cười gượng – Không có gì, có khó mấy anh cũng phải lấy ra cho Phong. Anh chỉ mong sau mọi chuyện anh và Phong vẫn mãi mãi là anh nhìn anh Ba, trong lời nói của anh có bao nhiêu là mong ước….Phong bấy giờ mới nhìn lên anh Ba Thành, anh cười mỉm – Yên tâm đi, em vẫn mãi xem anh là anh trai của em. Mãi anh em họ nhìn nhau, tự bản thân mỗi người chắc cũng hiểu hết tâm tư của nhau rồi. Phong…chưa bao giờ làm tôi thất vọng trong bất kỳ sự việc Ba Thành về rồi, Phong cũng đưa tôi về nhưng là về nhà họ Hà nơi mà má Vũ đang ở. Biệt thự Hà gia và một phần tài sản là của dì Vũ, số còn lại hiện đang đóng băng do chưa có người đến nhận thừa kế. Trong suốt mấy chục năm vừa qua, bà Linh tìm đủ mọi cách để xin quyền thừa kế nhưng bất thành. Nguyên do bà ta chặt tay của mẹ Phong là muốn lấy dấu vân tay mẫu để mở phần tài sản bị đóng băng kia. Nhưng xui cho bà ta là có mưu mô cả đời cũng không lấy được một đồng nào, đến cả nhìn qua một lần khối tài sản của Hà gia cũng không được. Đáng đời cho bà Linh, ở ác thì gặp ác, đúng là ông Trời có mắt nay dì Vũ không có nhà, sau hôm hợp táng phần cơ thể còn thiếu của mẹ Phong xong thì dì Vũ đăng ký tour đi du lịch gần 1 tháng mới về. Nên thành ra Hà gia chỉ còn người giúp việc đang ở chứ không có ai cầm tập hồ sơ trên tay, anh kéo tôi đi xuống nhà mộ của mẹ. Trên trời mua lất phất không lớn không nhỏ nhưng bầu trời trông buồn thê lương một màu. Băng qua vườn hoa hồng đỏ là đến phần nhà mộ của mẹ và ông ngoại Phong. Nhà mộ vừa được xây lại khang trang sạch sẽ và anh đứng trước hai phần mộ, thắp vài nén nhang, tôi và anh cùng bái tạ vong linh hai người. Phong cầm tập hồ sơ trên tay, anh từ từ mở ra…bên trong quả nhiên không ngoài dự đoán, một tờ di chúc để quyền thừa kế lại tất cả cho Hà Minh Phong cùng vài giấy tờ đi kèm. Những tờ giấy A4 đã ngã màu cùng mùi của giấy thơm thoang thoảng. Phong hai tay run run đọc từng chữ từng chữ trên di chúc, tôi càng nhìn anh càng thấy đau lòng. Nhớ lại hôm anh ôm phần xương cốt là hai bàn tay của mẹ, tôi nhớ mãi không quên gương mặt trắng bệch không có một chút huyết sắc gì của anh. Tôi thiệt không bao giờ có thể hiểu được cảm giác trong lòng của anh…ôm hài cốt đã đau lòng… đằng này còn là một phần hài cốt….Anh đọc xong một hồi rồi đặt tập hồ sơ lên phần mộ của mẹ, giọng anh thều thào, hai mắt đỏ ửng, anh nói – Mẹ….hôm nay con đem di chúc đến cho mẹ… mẹ yên tâm nha…con bất hiếu, đến bây giờ mới có thể lấy về được…mẹ… con…con xin lỗi…Anh nói đến đâu nước mắt rơi đến đó… trên gương mặt không biết từ khi nào đã vươn đầy nước mắt, tôi cũng không kìm lòng được mà khóc theo anh.– Mẹ ơi…. con nhớ mẹ lắm… mẹ có nhớ con không…con ước gì con có thể nhớ lại được một chút hình ảnh của mẹ… ít thôi…một nụ cười… một ánh mắt thôi cũng được…. chứ con không muốn nhìn mẹ qua hình… nghe người ta kể về mẹ nữa… mẹ ơi… cho con gặp mẹ một lần… một lần thôi…Phong khóc đến nghẹn, anh khóc đến nói không rõ được chữ nào nữa. Đau quá đi mất…. Phong của tôi…anh ơi…Ngày hôm đó mưa đang rơi lại bất chợt ngừng mưa, trời sáng lên nắng chiếu len lỏi qua nhà mộ. Phong một tay vuốt ve lên tấm hình của mẹ anh, một tay lau nước mắt…Tôi có mẹ… tôi còn được mẹ đánh mắng chở che cho, còn Phong…anh không có mẹ… không còn mẹ từ khi anh chưa biết nhận thức được sự việc trên cuộc đời này. Người ta hay nói ” Còn cha còn mẹ thì hơn chứ không cha mà không mẹ… như đờn đứt dây “…Ôm lấy tay anh, tôi thì thào bên di ảnh của mẹ – Mẹ yên tâm đi, con xin thề sẽ dùng cả đời này để yêu thương con của mẹ… quan tâm con của mẹ… con mẹ buồn con cũng buồn…. con mẹ vui con cũng vui…mẹ… yên tâm ở con mẹ nghen…Phong hít mấy hơi, anh đưa tay lau đi nước mắt trên mặt tôi, giọng anh dịu dàng, anh khẽ nói – Mẹ tin em mà…. em…đừng khóc….Ánh nắng lại chiếu rọi thêm một lần nữa vào tôi và Phong, tôi nhìn anh khẽ cười nhẹ…. Nếu mẹ không thể yêu thương anh được thì tôi sẽ thay mẹ mà yêu thương anh…yêu thương cả đời này !” Cho con gánh mẹ một lần, Cả đời mẹ đã tảo tần gánh con. Cho con gánh mẹ đầu non, Cả lòng mẹ đã gánh con biển trời…” ___________ ❤️ ĐẨY TƯƠNG TÁC CHO EM NHA CÁC CHỊ ƠI, CÒN 2 NGOẠI TRUYỆN NỮA NHA. TRÊN 3K LIKE NHÉ Ạ ???????? Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé! Một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, sau khi cho cu Phúc bú no đủ, tôi liền gửi cu con cho mẹ tôi trông. Hôm nay cả tôi và Phong chuẩn bị làm một việc quan trọng.... vạch mặt kẻ ác thú sau hơn 20 năm đội lốt một người phụ nữ hiền lương và một người mẹ thương con riêng của chồng hết bàn ăn, ba chồng tôi vui vẻ cười nói- Chà hiếm có dịp mà nhà mình đông đủ ha, má tụi bây dạo này cũng khỏe hơn ba chồng tôi nói tôi mới quay sang nhìn má chồng tôi, công nhận bà dạo này khỏe ra, da dẻ cũng hồng hào hơn hẳn.... hôm Thầy Hai có nói với tôi và Phong rất có thể là má chồng tôi hồi quang phản chiếu thôi chứ số má chồng tôi tận rồi, nghiệp âm không tha sẽ không khỏe mạnh lại như trước nữa cầm trên tay phong thư của vú Huệ để lại, trong đây chứa toàn bộ bí mật và sự thật về cái của mẹ Phong. Có vài chuyện nghĩ là như thế nhưng thiệt sự không phải như thế. Đọc từng câu từng chữ của vú Huệ viết lại mà tôi cảm thấy sức chịu đựng của tôi thiệt là giỏi. Có một vài người, một vài sự việc... có cũng không thể hình dung ra được nguyên bản của chồng tôi đi đứng bình thường, nói nắng lưu loát lại rồi. Sau cái hôm mà bà ta biết Phong được hưởng 50% gia tài bà có tức có hộc máu nhưng qua hôm sau cũng không thấy nói năng hay phản đối gì. Tôi nghĩ chắc chắn ba chồng tôi có can thiệp vào, với lại bà ta hiện giờ vẫn đang còn giữ phần tài sản đồ sộ của mẹ Phong để lại nên thành ra bà ta đâu có thấy lo sợ cái gì. Nếu xét về tài sản mà mẹ Phong để lại và một nửa gia tài của Đặng gia thì có thể nói ngang nhau Ba Thành thấy không khí vui vẻ nên mới lên tiếng- Hay hôm nào nhà mình đi chụp hình gia đình đi. Cu Phúc nay cũng mấy tháng rồi, đợi Lài sinh con nữa thì coi như đông đủ chồng tôi tán thành- Ừ ba cũng nghĩ vậy, tụi con coi sắp xếp đi rồi báo cho chồng tôi cũng nhàn nhạt nói- Ờ má cũng muốn chụp má chồng tôi lên tiếng ai nấy đều vui vẻ cười góp vui, dì Vũ thấy tình hình khá ổn, dì mới quay sang Phong cười hỏi- Phong, con cầm gì trên tay vậy?Phong nghe dì Vũ hỏi, anh cười cười, tay lắc lắc cái thư trong tay, dịu giọng- À quên nữa, có thư của người quen gửi cho con, họ kêu con đọc lại cho cả nhà mình mà con quên thấy lạ nên tò mò- Thư của ai vậy anh Tư?Phong mím môi- Đợi chút anh đọc rồi em sẽ biết rồi Phong quay sang má chồng tôi, anh cười đểu- Mẹ....thư của người quen hỏi thăm mẹ đây, mẹ nghe cho rõ ngồi yên lặng quan sát nét mặt của má chồng tôi, tôi thấy bà ta cau mày ngồi nhìn Phong lơm lơm, biểu cảm trên mặt rất là không vui. Tôi thoáng cười thầm, bây giờ đã không vui vậy một lát nữa chắc....càng nghĩ càng thấy đặc người xung quanh cơ hồ cũng rất tò mò, lúc bấy giờ Phong mới từ tốn cầm bức thư trên tay, giọng anh uy nghiêm lảnh lót- " Cậu Tư, tôi là vú Huệ đây, nếu lúc này cậu đang đọc bức thư này chắc tôi nghĩ tôi đã không còn sống trên đời này nữa rồi. Số tiền 20 triệu cậu cho tôi mượn tôi cảm ơn cậu dữ lắm nhưng mà cậu cho tôi xin lỗi vì thất hứa không trả được cho cậu mợ. Thôi thì tôi viết vài dòng này coi như đền đáp trả ơn cậu đã giúp tôi trong cơn khốn khó, tôi nghĩ nó giúp ít được cho cậu nhiều lắm".Tôi vừa nghe Phong đọc vừa quan sát nét mặt từng người một. Ba chồng tôi nhíu mày nghi ngờ, anh Ba Thành, chị Lài với Đạt thì ngây ngô không hiểu chuyện gì. Dì Vũ thì không cần phải nói...chỉ riêng má chồng tôi là mặt lúc trắng lúc xanh trông rất là ngộ. Tôi nghĩ chắc giờ này bà ta đang cảm thấy lo lo rồi, chắc bà ta sẽ không bao giờ nghĩ đến một ngày chính vú Huệ lại là người đem toàn bộ sự thật nói ra một cách trắng trợn rõ ràng và minh bạch không đợi cho bà ta có cơ hội giở trò, anh nhanh miệng đọc tiếp- "Chắc là giờ đây cậu cũng biết cậu không phải là con ruột của bà rồi đúng không? Tôi biết mẹ cậu là ai cũng biết vì sao mẹ cậu lại hít một hơi anh tiếp tục- "Lúc cậu sinh ra đời được vài tháng thì bà biết được sự có mặt của cậu, tôi nhớ hôm đó là đêm mưa to gió lớn lắm, tôi cùng bà và bà Lệ giấu ông đi đến nhà cô Vi mẹ cậu. Mẹ cậu quả thật là xinh đẹp hơn người, lúc thấy bà Linh đến mẹ cậu hoảng sợ. Bà lao đến đánh mẹ cậu, mẹ cậu không phán kháng, cậu lúc đó thì đang ngủ say trên võng, bộ dạng mẹ cậu đến giờ tôi vẫn còn nhớ....rất là đáng thương. Bà cấm mẹ cậu qua lại với ông, mẹ cậu đồng ý, bà đòi bắt cậu đem đi...mẹ cậu không chịu. Hai bên xảy ra cự cãi để rồi bà Lệ nghe lời bà mà ra tay sát hại mẹ cậu....Tôi nghĩ lại vẫn còn sợ. Cậu không biết chứ bà Lệ yêu ông sâu đậm lắm, ngày hôm đó đáng lý mẹ cậu sẽ không nếu bà Lệ không đi theo. Bà Lệ vì ghen tỵ với mẹ cậu vừa hận mẹ cậu lại nghe lời xúi giục của bà Linh mà ra tay người không gớm tay. mẹ cậu xong cũng chính tay bà Lệ móc mắt, chặt tay mẹ cậu giấu đi. Còn bà Linh thì lục giấy tờ nhà cửa để dựng hiện trường giả là cướp của người. Tôi đứng bên ngoài xem hết từ đầu đến cuối mà cảm thấy như không thể tin được, tôi cũng xin cậu tha thứ... tôi không thể can được.... mẹ cậu cứ như vậy mà Sau khi mẹ cậu bà Linh cùng bà Lệ xóa bỏ mọi giấu vết để lại, ngay cả dấu vân tay cũng không hề có. Hôm đó mục đích bà Linh là muốn mẹ cậu cho bằng được nên chính tay bà Linh đã chuẩn bị kỹ càng hết thảy mọi thứ nhưng bà khôn lắm, bà không người chỉ xui em gái của mình người. Căn nhà mẹ cậu đang ở là căn nhà cấp 4 nằm bên sông khá là hiu quạnh lại ít người qua lại nên lúc mẹ cậu bị xung quanh không một ai hay biết gì. Sau khi người và lục lọi đem tài sản của mẹ cậu theo thì đến ngày hôm sau, sau khi bão qua rồi, dân tình đổ xô đi kiểm tra sông suối mới phát hiện đến mẹ của cậu nằm gục giữa nhà. Công an có đến điều tra nhưng vì ông ngoại cậu lúc đấy không muốn làm lớn chuyện nên chuyên án khép lại, mà nếu có điều tra cũng chưa chắc điều tra ra được cậu Phong à. Lúc ông đem cậu về, cậu bị bỏ đói vì khát sữa lại bị lạnh khiến sốt cao đến co giật may mà cứu chữa kịp thời. Tôi xin lỗi cậu nhiều lắm cậu Phong....."Phong đọc đến đây, tôi phải hít mấy hơi mới ngăn được cảm xúc đang dâng trào trong lòng mình. Thật sự ác quá, ác quá mức rồi. Tôi cứ nghĩ tất cả là một tay bà Linh gây ra nhưng ai ngờ, hóa ra kẻ mẹ Phong lại chính là dì Lệ. Mấy người đàn bà trong một đêm đi một người phụ nữ vừa sinh con xong lại còn ghê gớm qua mặt được tất cả mọi người từ ba chồng tôi cho đến công an. Thiệt sự đáng sợ.... rất là đáng sợ. Bà Linh có cái gì mà bà ta không làm được nữa chồng tôi nghe đến đây, hai mắt ông đỏ rực, trên trán gân xanh nổi lên từng sợi trong đáng sợ vô cùng. Phong vẫn không dừng lại, anh tiếp tục đọc- " Bàn tay của mẹ cậu được chôn gần ao sen, mắt của mẹ cậu bị bà Linh thả xuống ao sen cho cá rỉa. Vài năm sau thì như cậu đã biết, bà Lệ cũng bị Một lần nữa chính tôi lại chứng kiến cảnh bà Linh chính em gái ruột của mình, cảnh tượng ám ảnh tôi hằng đêm khiến tôi không cách nào ngủ ngon được. bà Lệ bị cột đá quăng xuống ao sen sâu và lạnh lẽo, cũng như cái của mẹ cậu... không một ai hay biết. Thời gian sau bà Linh thường hay nằm mơ thấy bà Lệ về đòi mạng nên chính bà Linh đã mời ông thầy Hai Đồ về trấn yểm cái ao sen hòng khiến cho vong hồn bà Lệ không lên được cũng không cho siêu thoát. Cách giải yểm duy nhất là tìm thầy cao tay rồi dùng máu của ông Hai Đồ mà giải còn không thì chỉ còn cách để ao sen bị trấn yểm mãi mãi mà thôi...."Nghe đến đây không ai có thể giữ bình tĩnh được nữa, dì Vũ càng nghe dì càng giận dữ, chính tay dì đi đến túm lấy má chồng tôi mà sốc lên. Dì vừa tát điên cuồng vào người má chồng tôi vừa hét- Con quỷ đội lốt người này vì sao mày lại ác đến như vậy, vì sao mày lại chị tao? Chị tao vô tội mà... tại sao mày lại nhẫn tâm chị của tao....?Má chồng tôi mở to mắt ngạc nhiên, mặt bà hung hãn dữ dằn, bà ta cũng không vừa vừa nói bà ta vừa trợn mắt nhìn dì Vũ trong rất đáng À thì ra mày là em gái con Vi....haha....tao nghi lâu lắm rồi... thì ra là mày về đây để trả thù."Bốp" dì Vũ càng nghe càng giận điên người, dì liên tục tát vào mặt má chồng tôi đến mức bà ta chảy cả máu mũi máu miệng. Anh Ba Thành thấy vậy liền can ra, anh hét- Chuyện chưa gì... dì làm sao vậy?Phong cười lớn, anh vò nát bức thư trên tay, anh nhào đến chỗ bà Linh, vừa đẩy anh Ba Thành ra anh vừa nắm cổ áo bà Linh kéo bà ta lên. Phong nghiến răng, gằn từng tiếng- Bà có phải là con người không vậy?Bà Linh hoảng hồn, cả người bà ta bị Phong nhấc lên cao, chân bà ta quẩy đạp liên Mày buông tao ra...buông tao ra...Phong cười đểu- Buông bà ra hả? Được thôi."Đùng" "Uỳnh", mặc cho bà Linh cào cấu vào người Phong, Phong vẫn kiên quyết nhấc bà ta lên sau đó quăng cái ầm vào tường. Từ trong thắt lưng, anh móc ra khẩu súng mini nhỏ nhắm thẳng về phía bà Linh đang thoi thóp nằm dưới đất. Giọng anh cao cao ghê sợ- Tao mày.... tao sẽ mày...Tôi thấy anh rút súng, không kịp nghĩ ngợi gì tôi liền lao tới chỗ anh vừa mếu máo sợ hãi vừa ôm lấy tay anh- Đừng anh...đừng mà... em xin anh...đừng mà đừng bà ta mà anh Vũ cũng chạy đến ôm lấy Phong, phía bà Linh, Đạt cũng chạy ra khuyên nhủ Phong- Anh Tư từ từ bình tĩnh... anh đừng hành động dại dột... đừng anh...Phong hai mắt đỏ rần, anh quát lớn tiếng- Tao hỏi mày.... tại sao mày mẹ tao...tại sao?Bà Linh đang được anh Ba Thành đỡ lấy, bà ta cười khẩy, mặt đểu giả- Nó đáng nó cướp chồng tao...nó đáng phải ôm lấy Phong, chưa bao giờ tôi cảm nhận được sự run rẩy từ anh nhiều đến vậy. Anh vừa run vừa khóc, nhìn nước mắt anh rơi tôi không kìm được xúc động trong lòng mình, tôi cũng khóc theo anh. Tôi biết giờ phút này anh đang giận dữ lắm nhưng ngàn lần vạn lần tôi xin anh đừng người...đừng người...Ôm lấy cơ thể run run của anh, tôi khóc thành tiếng- Anh ơi cho em xin....anh đừng bà ta... người là phải đền mạng... anh đừng làm như vậy đừng bỏ em với cu Phúc lại một mình... đừng mà anh chồng tôi cũng chạy ra khuyên can, gương mặt ông thống khổ vô cùng- Phong ơi... là lỗi của ba...ba xin con...Phong ôm lấy Phong, nước mắt nước mũi giàn giụa trên mặt. Nhìn ngón tay Phong run run đặt trên cò súng mà cả người tôi chao đảo theo. Tôi muốn anh trả được thù nhưng không phải bằng cách này. người là phải đền mạng, tôi không muốn, thật sự không muốn. Anh bà ta rồi thì khác nào anh cũng giống như bà ta vì mục đích mà Ba Thành vừa ôm bà Linh vừa quỳ xuống đất, gương mặt anh không khác gì ba chồng tôi là bao nhiêu. Vừa nhìn Phong anh vừa run rẩy nói- Em tha cho mẹ anh lần này đi Phong...coi như anh xin em đó Phong...Đạt cũng quỳ phịch xuống đất, cậu ấy hai mắt đỏ rần, giọng run run vì sợ- Anh Tư...em cầu xin anh đó anh Tư...Tay Phong đã ấn lên cò súng nhưng tôi thấy anh dường như không nỡ bóp anh đang do dự, ngón tay anh run run, cả bàn tay cũng run rẩy không kém. Trong phút chốc, tôi biết là anh đang mềm lòng, tôi vội nói- Anh ơi.... đừng mà anh ơi....Phong nhìn tôi, tôi thấy anh khóc, tôi thấy anh rơi nước mắt.... Những giọt nước mắt trên má anh chảy xuống...trong veo mà mặn Em biết anh khó chịu lắm, ngay cả em cũng khó chịu dữ lắm đây. Nhưng mà anh ơi, giữa việc trả thù và người là hai việc hoàn toàn khác nhau. Bao nhiêu năm qua anh đau khổ vì mẹ anh bị không lẽ bây giờ anh cũng giống như bà Linh, ra tay người không màn luân lý. Không...anh đừng mà anh ơi.... bà ta ác... bà ta không thoát được lưới Trời đâu. Anh đừng làm như vậy mà... đừng mà anh....Tôi khóc ròng, vừa khuyên anh vừa run run đưa tay nắm lấy khẩu súng đang sẵn đạn trên tay anh. Mà phía kia, bà Linh gào lên lanh lảnh- Phong mày bắn đi, mày tao đi. Tao biết tao cũng không còn sống bao lâu nữa đâu...tao mà mày đi tù tao cũng cảm thấy hả dạ lắm. Bắn đi bắn tao bị bà Linh kích đểu, anh phủi tay tôi nâng cao họng súng. Giọng anh uy nghi lạnh lẽo- Bà nghĩ tôi không dám bà?Bà Linh vừa ôm ngực vừa cười lớn- Mày dám, mày bắn đi...tao chờ...Anh Ba Thành nghe bà Linh hung hăng thách thức Phong, anh quát- Mẹ im Linh nhếch môi- Câm miệng, tụi bây là thứ vô dụng. Uổng công tao yêu thương tụi bây mà tụi bây không giúp gì cho tao được hết. Bất tài vô Vũ cười đểu- Bà yêu thương anh em thằng Thành à? Bà thương tụi nó mà chính tay bà bỏ thuốc ngừa thai cho vợ tụi nó uống để không đẻ được hả? Bà thương thằng Thành chỗ nào khi mà lúc con Thắm còn làm dâu ở đây chính bà bịt đường đẻ của con nhỏ khiến nó làm liều đi chạy thầy lung tung. Bà thương con bà cái gì đâu, bà thương cái gì hả bà Linh?Một sự thật nữa bị vạch trần khiến bà Linh luống cuống nhưng hình như chỉ là luống cuống đôi chút thôi thì phải. Chớp mắt một cái tôi đã thấy bà ta hung hãn trở Là tụi nó ép tao làm thế... muốn giành tài sản này....mơ đi dù là con tao cũng đừng nói là anh Ba Thành hay Út Đạt mà cả tôi khi nghe bà Linh nói đều cảm thấy sững sờ nổi gai ốc. Đây là một người mẹ sao...một người mẹ sao lại có những thứ suy nghĩ biến thái bẩn thỉu đến như vậy? Thà là hại con mình chứ nhất định không muốn cho con mình cơ hội có được tài sản. Đây là loại mẹ gì... loại đàn bà gì mà đáng sợ như vậy chứ?Ba chồng tôi giận đến thở gấp, Út Đạt phải chạy đến đỡ lấy ông. Ông run run chỉ về phía bà Linh, ông quát lớn- Độc ác.... đàn bà độc ác....Bà Linh lồm cồm bò dậy, bà cười ha hả- Ông chưa bao giờ yêu tôi, ông chưa bao giờ coi tôi là vợ.... cả đời này ông cứ luôn tơ tưởng đến con đàn bà đó... tôi sống tới bây giờ cũng chỉ vì tiền... tiền mà thôi. Tiền là của tôi đừng hòng ai đụng vào được kể cả là thằng Thành hay thằng rồi bà ta chân khập khiễng đi về phía Phong, mắt bà trợn lên hung ác- Còn mày....đáng lẽ tao nên bóp mũi cho mày đi cho rồi, để mày sống đến bây giờ mày lại tìm cách diệt tao. Được thôi Phong, tao cũng không sống được bao lâu nữa đâu..."nó" hành tao quá rồi....nhưng mà tao muốn tao tao cũng lôi mày theo...haha....haha...Tiếng cười ghê rợn vang lên kèm theo đó là tiếng súng bóp cò."Đoàng" tiếng súng mạnh mẽ vang dội. Ngay khi vừa nói xong bà Linh liền lao đến Phong, chính tay bà ta ấn cho súng bóp cò. Đừng nói là tôi mà ngay cả Phong cũng không phản ứng kịp.... tiếng súng vang dội cả một góc quay sang thấy Phong đang đứng đó, cây súng trên tay anh đã văng lăn lóc xuống sàn nhà. Bà Linh thì té chỏng vó dưới đất, bà ta vẫn chưa May quá, ngay lúc bà Linh lao đến Đạt đã nhanh chân đá cây súng trên tay Phong, vì ngón tay Phong đã đặt trên cò súng lại thêm cú đá xuất thần của Phong nên súng vẫn nổ. Nhưng may là nòng súng hướng lên trên nóc nhà nên không và Phong chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra thì "đoàng", Phong lao qua người tôi, cả tôi và anh đều ngã thật mạnh ra bên kia là tiếng hét vang vọng- Mày không thì tao đoàng".- Mẹ.......Tiếng hét thất thanh của anh Ba Thành vang lên, tôi và Phong lúc này mới hết hoảng sợ mà ngốc dậy. Nhìn lên phía trên....trời ơi.... bà Linh...bà ta... tự sát rồi....Bà ta vậy mà tự mình chính mình?Tôi bò dậy, Phong cũng đỡ lấy tôi. Khi hai đứa tôi đứng dậy được thì đã thấy bà Linh nằm thoi thóp dưới đất, máu tanh tuôn ra tức tưởi. Anh Ba Thành vừa khóc vừa ôm lấy bà ta còn Đạt thì đang quỳ bên cạnh. Bà Linh hai mắt vẫn nhìn về hướng tôi và Phong, ánh mắt của sự ghen tức và đố tuôn mỗi ngày một nhiều, tôi đứng đây còn nghe được vị tanh của máu. Bà Linh sau khi bị té xuống đất liền nhanh tay chộp lấy khẩu súng bắn về phía tôi và Phong nhưng xui cho bà ta là Phong phản ứng kịp nên bà ta mới không được tôi và Phong. Lúc được Phong kéo ngã, tôi cứ tưởng thôi xong rồi, kỳ này bà Linh chắc đẩy tôi và anh vô đường thiệt rồi.... Nhưng mà người tính không bằng trời tính, tôi và Phong không được, bà ta cứ thế mà quay ra tự chính mình. Hai viên đạn chỉa thẳng vào thái dương, trong giây lát lấy đi cái mạng quèng của bà nhìn Phong, Phong cũng vô thức nhìn lại. Tôi không biết anh hiện tại đang nghĩ cái gì nhưng hình như anh cũng không cảm thấy quá dễ chịu với cái kết của bà Linh. Dường như trong mắt anh có một chút tiếc nuối... khó mà nói được thành nhìn về phía bà Linh, máu tuông xối xả, kế bên anh Thành với Đạt đang khóc tức tưởi. Bà Linh hai mắt trợn trắng, miệng mấp máy cái gì đó, hình như là hai từ "vô dụng "..... Máu ọc một lần nữa... bà Linh thở hắt lên một cái sau đó thiệt sự là cái khóc thương của anh Ba Thành và Út Đạt vang vọng cả một khu, dưới nhà người làm đã chạy lên đông đủ, ai nấy đều bàng hoàng với cảnh tượng ghê rợn này....Bà lớn của Đặng gia đang yên đang lành thì tự sát!......Đám ma của bà Linh diễn ra trong sự đìu hiu vắng vẻ, ngày hôm trước bà ta thì ngay hôm sau liền đem đi thiêu. Nhưng kỳ lạ một chỗ là chỉ trong một đêm mà cái bị phân hủy bốc mùi hôi thối nồng nặc, chưa kể hai bên tai và hốc mắt còn có giòi bò ra lúc nhúc trong phát khiếp. Đám ma bà Linh tôi Phong và cu Phúc đều không có mặt, không lý nào bọn tôi lại về để tang bà ta. Bà ta mặc dù đã nhưng việc ác của bà ta vẫn Linh vào giờ xấu cung xấu lại dính trùng tang nên ngay trong đêm đó chú Đức phải chạy vội về để giải trùng. Đưa bà ta đi thiêu về, chú Đức có ghé ngang nhà Phong ngoài thị xã đàm đạo. Chú vừa hớp một chút trà vừa nói- Bà Linh còn mấy phần vía thôi, lúc tôi với Thầy Hai có tính là đến hết tháng này nhưng không ngờ lại là hôm qua. Hôm qua là ngày xấu, mà giờ cũng xấu lại thêm trùng. Nếu mà không coi kỹ càng cắt ngay trùng thì chắc chắn trong nhà có người đi nói chú Đức vừa nhìn về phía tôi, ông cười cười- Có thể là cô Huyền đây thay cho mạng cậu Phong đất mẹ ơi, tôi nghe mà nổi da gà lên hết. Chút xíu nữa là đi theo con mụ ác độc đó rồi, mẹ tôi xanh mặt, chú Đức cười trấn an- Tôi nói vậy thôi, cô không cần sợ đến như vậy đâu. Sống có số cả chỉ cần tâm cô thiện không làm ác là nghe chú Đức nói mà cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, thiệt là đáng sợ... bà Linh đến vẫn khiến người ta đứng ngồi không cũng hớp một chút trà nóng, anh nhàn nhạt nói- Bà ta....cuối cùng cũng Đức thấy Phong trầm tư, ông mới khuyên giải- Như vậy coi ra cũng là tốt đẹp, cậu cũng đừng cảm thấy day dứt làm gì. Số mẹ cậu tận rồi, trách là trách bà Linh quá ác. Bây giờ bà ta cũng đã coi như ân oán đời này cho qua đi. Tôi với thầy Hai vài hôm nữa sẽ về xem ao sen, hy vọng Thầy Hai trên núi có thể tìm được con ông Hai Đồ. Còn nếu không thì xem như là cái nghiệp của người đàn bà kia quá nặng. Về phần mẹ cậu, dưới ao chỉ có cặp mắt nên cậu yên tâm...hôm nay tôi quay ngược trở lên thầy Hai rồi sẽ về giúp cậu. Hồn mẹ cậu theo đôi mắt nhưng tôi nghĩ đến bây giờ có lẽ cũng đi rồi. Ao sen đó trấn duy nhất một người phụ nữ mà thôi, còn mẹ cậu.... có thể bà theo cậu nên không muốn siêu thoát nương theo ao sen mà ở bên cậu. Tôi nghĩ là gật gật đầu, trên mặt anh có bao nhiêu là mất mát...........Đám ma bà Linh thiếu cậu mợ Tư Phong khiến cho bên ngoài có nhiều lời đồn thổi bàn ra tán vào. Còn ba chồng tôi sau đó cũng ra chỉ miễn tiếp khách. Sau khi bà Linh dì Vũ cũng không tiếp tục ở lại nhà họ Đặng, dì dọn về biệt thự trước kia của Hà gia. Dì nói, dì không yêu ba chồng tôi dì chỉ về đây giúp Phong trả thù. Bây giờ thù đã trả, người cũng đã dì coi như hết nghĩa vụ, quãng đời còn lại dì muốn sống cho riêng mình. Tôi nghe dì nói mà thấy chua xót cho dì và cho cả ba chồng tôi nhưng mà ý dì đã quyết tôi cũng không có quyền gì mà lên tiếng khuyên 49 ngày của bà Linh, cúng kiếng xong hết các thứ, tôi và Phong đưa cu Phúc trở về. Hơn một tháng trước, chị Lài sinh con, là một bé gái cực kỳ đáng yêu luôn, hôm nay cũng vừa đầy tháng con Linh là dâu trưởng Đặng gia nhưng rồi vẫn không cho bài vị vào từ đường, mà nơi thờ cúng cũng không phải là gian trước, ba chồng tôi cho đặt một cái bàn nhỏ trong phòng bà Linh từng ở làm nơi thờ cúng riêng, vĩnh viễn không cho đem ra ngoài. Đối với việc ba chồng tôi làm cả anh Ba Thành và Đạt đều không có lên tiếng phản đối. Cũng vì lẻ đó mà sau khi 49 ngày kết thúc, ba chồng tôi gọi điện cho Phong kêu anh về lại nhà anh mới đồng ý. Chắc mỗi một người trong Đặng gia đều hiểu rằng Phong sẽ không bao giờ chấp nhận bà Linh ở nhà này nhưng mà dù sao bà Linh cũng là mẹ của Đạt và anh Thành, tình nghĩa mẹ con người ta bọn tôi không có quyền ngăn đầy tháng không đông như tiệc của cu Phúc vì bà Linh mới làm tiệc linh đình thì không phải đạo. Ba mẹ chị Lài qua, ba mẹ tôi cũng qua, bên đây chị Hai, anh Ba, Phong và Út Đạt đều có mặt đông đủ. Chị Hai đi một mình với bé Mít, anh Hai Phương không có theo qua. Tôi nghe nói anh chị hình như đã đâm đơn ly hôn ra tòa nhưng lý do vì sao ly hôn thì tôi không biết. Có lẽ là liên quan đến chị Thắm, nghĩ thế thôi nhưng tôi cũng không chắc nữa, để hôm nào rãnh rỗi tôi tìm chị Hai hỏi xem thế hôm đó, ba chồng tôi gọi bọn tôi vào. Ông ngồi trên ghế vừa hút thuốc vừa thở dài thườn thượt. Ba chồng tôi hình như không có thói quen hút thuốc nhưng dạo này tôi thấy trong nhà có nhiều tàn thuốc lắm, chắc hẳn là của ba chồng tôi. Bọn tôi ngồi hồi lâu ông vẫn chưa nói gì, mãi một lát sau ông mới thở dài, giọng điệu buồn thiu buông ra một câu nhỏ xíu- Phong....ba xin lỗi....Phong không trả lời, anh với ba từ đó đến giờ cũng không mấy vui vẻ. Hôm nay lại nghe lời xin lỗi từ ba, tôi nghĩ chắc anh không biết nên nói thế nào cho hợp lý hợp tình hợp người không nói với nhau câu gì, lát sau ba chồng tôi cũng kêu bọn tôi ra ngoài. Lên phòng, Phong cũng ngồi một góc mà suy nghĩ....thấy anh như vậy tôi cũng không đến làm phiền. Có nhiều việc phải để chính bản thân mỗi người tự suy ngẫm tự thông suốt thì mới có thể rõ ràng tường tận mọi việc được......Một tháng sau..Chú Đức với Thầy Hai hôm nay đến xem ao sen, hai bàn tay của mẹ Phong được chôn dưới góc cây ổi cũng được Phong đào lên bỏ vào hộp cẩn thận. Phần tay này anh sẽ đem hợp táng trong phần mộ của mẹ. Còn về phần cặp mắt kia....chắc bây giờ đã không còn lại gì nữa trước vì nghĩ ao sen có 2 vong, một là bà Lệ còn hai là mẹ Phong nhưng thực ra chỉ có một vong bị trấn yểm. Vong hồn của mẹ Phong không ảnh hưởng, bà không siêu thoát được là vì có ước nguyện chưa thực hiện được nên muốn ở lại giúp đỡ cho con cái. Thường thì yểu rất linh thiêng, việc hai vong cùng ở một chỗ là không lạ. Mà theo chú Đức thì vong của mẹ Phong mạnh hơn vong bà Lệ một bậc nên mới áp chế không để vong bà Lệ quấy phá thành quỷ. Lần tôi bị té xuống ao nếu không có mẹ Phong chắc tôi đã bị dìm từ lâu rồi, cả Thúy Liễu cũng bàn thờ cúng kiếng xong xuôi, Thầy Hai mới nhàn nhạt nói- Vong nữ sẽ siêu thoát và đi đầu thai, còn vong còn lại vẫn bị yểm không lên được. Thứ cho tôi nói cái này, phàm tôi làm việc theo ý trời. Nếu ý trời đã không muốn thì tôi cũng hết cách cứu chữa. Tôi vẫn sẽ đi tìm người con của ông Hai Đồ để giải yểm nhưng việc có tìm được hay không thì không chắc chắn. Biển người khó tìm, có duyên thì mới gặp chồng tôi cũng đứng nghe và cúng kiến từ đầu đến cuối. Ông không nói gì chỉ gật đầu vâng Dạ Thầy, nếu nói như vậy thì tôi cần làm gì với cái ao sen này vậy Thầy?Thầy Hai cười tươi- Nếu được gia chủ cho xây hàng rào xung quanh ao, không cần lập bàn thờ đâu, chỉ ngăn cho gà vịt bay xuống mà mất mạng thôi. Nếu có duyên tôi sẽ quay lại giải yểm và mở lại long mạch cho mảnh đất thờ tự này. Là do người rước ác vào nhà, thứ cho Hai Núi tôi vô khi cúng kiếng xong, Thầy Hai, chú Đức và Phong đem phần xương tay của mẹ Phong đi hợp táng. Chú Đức nói tôi nặng vía nên đừng đi theo, kẻo mơ linh tinh ảnh hưởng sức khỏe. Với lại cu Phúc còn nhỏ lắm, mặc dù là có chị Lan trông giúp nhưng thiếu hơi mẹ vẫn không đó, trong giấc mơ, tôi thấy một người phụ nữ mặc áo dài tím, gương mặt bà vô cùng xinh đẹp đặc biệt đôi mắt rất là hút hồn. Trong mơ bà quay mặt về phía tôi, nụ cười của bà ấm áp như nắng sớm mai. Bà nhoẻn miệng cười- Mẹ đi đây, cảm ơn mình tỉnh dậy thấy cu Phúc đang ngủ say giấc trong nôi, Phong thì an tĩnh nằm bên cạnh. Hai người đàn ông của cuộc đời tôi đang ngủ say sưa bên cạnh tôi, cảm giác tốt đẹp qua. Quên nữa trong giấc mơ khi nãy mẹ Phong cười nói vô cùng rạng rỡ và hạnh phúc. Bất giác tôi chợt nghĩ, có khi nào là bà về báo mộng cho tôi rằng bà đã đến hồi "đi" rồi không. Nếu thật như vậy thì....tốt chú Đức từng nói" Cây xanh thì lá cũng xanh, cha mẹ hiền lành để đức cho con ".Câu ấy quả là không sai, vì đời mẹ anh tốt nên anh cũng tốt. Đến cuối cùng thì tôi và anh cũng có cái kết tạm thời thật là viên mãn. Nói không ngoa thì là câu truyện có kết đẹp, rất ghém cho cu Phúc xong, tôi lại quay lên ôm Phong, vừa ôm vừa rúc trong người anh tìm chỗ ngủ. Phong không biết là tôi vừa tỉnh giấc do nằm mơ, anh quay qua ôm lấy tôi, vừa ngái ngủ vừa nói- Ờ em ngủ đi, anh cho con bú cho. Ngủ đi ngủ bộ dáng của anh mà tôi bật cười, người đàn ông này đến bao giờ thì tôi mới hết yêu anh được đây?!Cần gì cao lớn hơn người, chỉ cần bên cạnh một người chịu vì ta mà làm mọi chuyện, vì ta mà bao dung mà săn sóc là được. Chung quy tình yêu như một ly trà, uống vào thì đắng nhưng sâu lắng lại ngọt ngào đậm vị thơm. Tình yêu của tôi vốn dĩ là như vậy.... đắng cay nhưng ngọt ngào thấm lấy Phong, như ôm lấy cả bầu trời. Có được anh như có cả một trời thanh CHÍNH PHONG VÂN - đã hoàn rồi!Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé! Cùng đọc truyện Vợ Cậu Tư của tác giả Trần Phan Trúc Giang tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại tôi xanh phơi phới, cái tuổi 22 đang ngồi trong ghế giảng đường đại học tôi lại bị bắt phải lấy chồng - người mà tôi chưa hề gặp mặt. Lý do ông bà đưa ra cũng thật lạ lùng thay con gái chủ nợ lấy cũng không hiểu được làm sao mà ba mẹ lại vô lý đến mức đó, hôn nhân đại sự có phải chuyện giỡn đâu, đằng này ai lại đi ép con gái mình lấy chồng như thế bao giờ. Thời đại tiên tiến chứ có còn thời phong kiến ba mẹ đặt đâu con ngồi đấy nữa đâu. Nhưng mà áo mặc thật sự làm sao qua khỏi đầu, nhìn ba mẹ kề dao vào cổ thì phận làm con như tôi phải nín nhịn mà gật đầu. Chưa bao giờ tôi cảm thấy u uất và chán nản như bây giờ, cái số như con tu hú lênh đênh không được quyền định đoạt cho riêng mình.

ngoại truyện vợ cậu tư