Tội Nhân Mộng Hồi Tàn Cận Phối Giác Tự Biến Bản Thân Thành Bọt Biển Tôi Sắp Chết Rồi Tuỳ Ái Trầm Luân Quyển Dưỡng Beijing Story - Bắc Kinh Cố Sự Bảo mẫu Hoá ra tôi là kẻ điên Tự Ái Phi Phi Tàn tro Sau khi trọng sinh bạn trai cho rằng tôi là đồ lẳng lơ đê tiện Tận Cùng Thống Hận Thằng ngốc Get notified when List đam mỹ ngược ( Hiện đại ) is updated Chương 2 - Biến, kiểu dữ liệu và toán tử Bài 2: Chuyển các ký tự thườ ng thành ký tự hoa và ngượ c l ại; Bài 3: Ứng d ụng t ừ điển đ ơn gi ản; 9. Bài kiểm tra bản thân chúng thường không mang lại ý nghĩa cho con người. Máy tính đọc và lưu trữ dữ liệu ở Này thằng âm binh ma xó CA MAP Cai loại mày … đầu bị cộng sản đục bỏ hết nảo chúng nhét cức đặc sệt đầy vào cái đầu của mày biến mày thành ma xó âm binh một loại súc vật vô hồn ngực không còn tim đầu không còn nảo tao cú tưởng tưởng mày thuộc loại óc chó Tự Biến Bản Thân Thành Bọt Biển Chương 3 « Chương Trước Quản Lý Chương Tiếp » Nhâm Đình mặt hầm hầm đi ra khỏi phòng giám đốc, vừa đi vừa làu bàu. Y vào phòng Phương Viễn, vừa thấy cậu đã cằn nhằn: - Phương Viễn, tôi nói cậu giả vờ mất trí nhớ tạm thời, sao lại thành chỉ nhớ được chuyện trước đây thế? Phương Viễn bị mắng, mặt khó hiểu nhìn y. Đại sư Hàm Thị bàn rằng: "Mê duyên khởi thì thành Biến kế. Đạt Duyên khởi tức là Viên thành". Cùng là Y tha khởi, chỉ do mê và ngộ mà thành khác đường. Mê thì thành Biến kế. Ngộ thì hay Viên thành. Chân Hiền Tâm _____ (1) Kinh Lăng-già tâm ấn. Tôi không thể đơn thuần biến bản thân thành hình ảnh mà trí tuệ của tôi dựng lên (đặc biệt nếu trí 280 tuệ ấy bị một lý tưởng chiếm hữu). Tôi có bản chất riêng, bạn cũng thế và chúng ta đều thế. ST8LZ. Thời tiết mùa này thật là, hôm qua vừa mưa hôm nay lại nắng đến vỡ đầu luôn rồi. Phương Viễn dắt Khuyển Tử ra sân, bắt đầu phơi đồ. Hôm nay cậu không lên lớp đọc truyện, cả ngày sẽ rảnh rỗi lắm đây. Khuyển Tử đang nằm lim dim, chợt đánh hơi thấy có người đến, nó dựng đứng tai lên, bắt đầu nhe răng. Phương Viễn không hay biết gì, vừa phơi đồ vừa nói- Khuyển Tử, tao không biết may đồ, đến mùa đông mày phải làm sao đây?- Khuyển Tử, mày sẽ đẻ mấy đứa nhỉ? Khuyển Tử nãy giờ vẫn ừ hử đáp lại, giờ lại im lặng khiến cậu lấy làm lạ, dừng tay lại- Khuyển Tử?Con chó vẫn nhe răng dọa kẻ mới đến kia, hình như nó không sủa vì sợ làm Phương Viễn hoảng hốt. Cậu ngồi xuống, xoa đầu nó- Khuyển Tử, làm sao vậy?Người đứng đó ánh mắt nhìn cậu vừa buồn bã ảm đạm vừa có chút hi vọng lé loi. Khuyển Tử cuối cùng cũng không nhe răng nữa, quay qua vẫy đuôi với chủ của nó. Một chủ một chó cứ vậy chơi đùa rồi đi vào nhà. Người kia chính là Phương Thụy chứ ai, anh đứng đó một lúc rồi mới vào theo. Cả đêm không ngủ, gần sáng đã lái xe đến đây, khuôn mặt anh có chút mệt Viễn đi vào nhà ăn, Phương Thụy đi theo tìm bàn ngồi xuống, nhìn Phương Viễn đang cho Khuyển Tử ăn. Cậu đã cười nhiều hơn rồi, nhìn cậu như vậy thật ấm áp làm sao, anh cứ lẳng lặng ngắm mãi mà không chán. Cả một ngày cứ thế trôi qua, nếu để vẽ lại bằng một bức tranh, thì Phương Thụy chính là một cái bóng không màu lặng lẽ, chỉ có thể đứng một bên nhìn hai vệt màu sinh động kia vui đùa....Đêm nay có lẽ trăng sáng lắm, Phương Viễn nằm, nghĩ cũng sắp đến rằm rồi còn gì. Nhưng thực ra ngoài trời lúc này đang tối thui, một ngôi sao cũng không thể nhìn thấy. Cậu nằm chán rồi lại quay mặt vào tường, bắt đầu ngủ. Khuyển Tử không được nằm trong này, giám đốc kiếm cho nó một ngôi nhà gỗ nhỏ đặt ở ngoài cửa gỗ bị ai đó mở ra, ở đây mọi người không hay khóa cửa. Phương Viễn vẫn nằm im không động, người vừa vào đến gần chiếc giường nhỏ rồi ngồi xuống bên cạnh, ván giường khẽ kêu cót Phương Viễn?Không có tiếng trả lời, Phương Thụy im lặng một lúc mới nói khẽ- Ngày mai anh sẽ rời khỏi đây... Hôm nay là lần đầu cũng là lần cuối anh đến thăm em. Anh đã dặn Nhâm Đình rồi, nếu cần gì thì cứ gọi, cậu ta sẽ giúp Viễn mở mắt, thần tình có chút mất mát. Phương Thụy không thấy được, vẫn tiếp tục nói- Anh sẽ không bao giờ từ bỏ đâu. Cho dù cả đời về sau em có hận anh đến tận xương tận tủy đi chăng nữa, thì người duy nhất Phương Thụy này yêu cũng chỉ có mình em thôi. Anh biết mình đã sai đến không thể cứu vãn được nữa, chỉ mong em có thể hạnh phúc...Phương Thụy còn ngồi một lúc lâu rồi mới đứng dậy. Nhưng anh chưa kịp quay đi, Phương Viễn đã mở miệng- Anh gọi cái gì là sẽ không từ bỏ?Phương Thụy hoảng hốt quay Anh còn muốn ở bên tôi không?Phương Viễn vẫn không chịu quay người lại, giọng đều đều chất vấn. Một nỗi nghẹn ngào dâng lên trong đáy mắt Phương Thụy, anh đáp chắc nịch- Đương nhiên là muốn!Phương Viễn thở ra một hơi- Vậy thì tốt...Phương Thụy sau đó không biết mình đã làm thế nào, nhưng khi tỉnh lại thì thấy trời bên ngoài nắng vàng đã trải dài, Phương Viễn đang nằm trong lòng anh, mắt nhắm nghiền. Anh khẽ mỉm cười, hạnh phúc thực sự là đây sao? Là được ôm chặt lấy người mình yêu thương, mỗi ngày thức dậy đều sẽ ấm áp như vậy?Phương Viễn khẽ cựa mình, chậm chạp tỉnh dậy. Đôi mắt tuy không thấy gì nhưng vẫn cảm nhận được người đang ôm mình hẳn đang rất hạnh phúc, nhịp tim của anh đang đập rất nhanh và của cậu cũng Thụy đặt lên môi cậu một nụ hôn, bao ngày qua anh đã khổ sở lắm rồi, hôm nay là một ngày thực sự rất đẹp, vô cùng tươi sáng. Phương Viễn cau mày đẩy anh ra, tay sờ lên mặt anh, hỏi- Anh để râu sao?Phương Thụy giật mình, cũng đưa tay lên sờ, rồi bật cười- Hình như đã mấy ngày rồi anh quên không Vì sao lại quên được?- Vì anh bận chuẩn bị đi khỏi Viễn lúc này mới nhớ ra lý do đêm qua cậu chịu lên tiếng nói chuyện với anh, là vì anh nói sẽ rời đi. Cậu cúi đầu- Anh sẽ đi đâu?Phương Thụy ngoác miệng ra cười, giả sử mà Phương Viễn thấy được nụ cười này thì hẳn là sẽ rất tức Anh đâu có đi đâu đâu, lừa em Viễn tròn to mắt- Anh... anh sao... lại...Ưm...!Phương Viễn chưa kịp phẫn nộ thì đã bị hôn đến xây xẩm mặt mày. Phương Thụy giống như bị bỏ đói lâu ngày, vồ vập đè cậu xuống, còn không quên buông một câu- Anh đã nói với giám đốc hôm nay em không đi làm!Phương Viễn thầm than khổ trong lòng, thừa biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo rồi.Các nàng có muốn xem H hơm? ∩__∩ Phương Thụy chính là bị bỏ đói quá lâu nên mới có chút vội vã, xoẹt xoẹt vài cái đã lột sạch toàn bộ quần áo của con cừu non Phương Viễn lúc này vẫn đang nằm ngơ ngác vì bị hôn quá sâu. Đến lúc cậu nhận thức được thì tay đã đang đặt lên một thứ vừa thô to vừa nóng. Mặt cậu đỏ bừng, muốn rút tay lại mà không được. Phương Thụy thở dốc- Em làm như chưa bao giờ cầm lấy nó anh lại cúi sát bên tai cậu mà đưa đẩy thân dưới- Nó nhớ em chết đi được!Phương Viễn lần này quyết không chịu đựng nữa, cậu nghiến tay một Á ~~Phương Thụy vừa hốt hoảng vừa thoải mái- Em phế anh rồi thì sau này không ai làm cho em sung sướng được đâu!Phương Viễn mím môi- Toàn nói bậy Thụy cười tà, hôn lên tai cậu- Anh chỉ bậy bạ với mình em thôi...Đầu lưỡi anh nhanh chóng ve vãn lên một bên má ửng hồng của cậu, rồi lại xâm nhập vào bên trong cái miệng nhỏ nhắn, đi tìm cái lưỡi cũng nhỏ nhắn bên trong, bắt đầu chơi trò đuổi bắt. Phương Viễn có chút theo không kịp, liền bị cuốn lấy, quên mất tay mình vẫn đang đặt lên bộ vị đã trướng to đùng của ai Thụy sau khi đã hôn cho đã rồi thì liền lôi trong túi ra một lọ nhỏ. Mùi hương quen thuộc bay đến mũi, Phương Viễn mắng nhỏ- Lúc nào cũng mang thứ đó theo sao? Biến thái!- Anh phải chuẩn bị sẵn chứ!Phương Viễn bặm môi, rõ ràng tên này đã dự đoán trước được cậu sẽ mủi lòng! Nhưng không để cho cậu kịp ai oán tiếp, Phương Thụy đã cúi xuống ngậm lấy hạ bộ của cậu, tay thì không hề rảnh rỗi, một cái xoa nắn núm vú hồng nhạt, một cái trượt xuống thám thính động huyệt phía sau. Chân Phương Viễn gác lên vai anh, tư thế không nhìn cũng biết vô cùng dâm đãng. Nhưng cậu làm gì được cơ chứ, miệng lưỡi kẻ kia quá "xảo quyệt", khiến đầu óc cậu điên đảo đến tê Thụy cười khẽ, đầu lưỡi liên tục đảo quanh đỉnh "cây nấm nho nhỏ" của Phương Viễn, khiến cậu phải bật lên một tiếng rên rỉ đầy mị hoặc. Sau đó chưa đầy mười phút, cậu cong lưng bắn hết ra trong miệng anh. Phương Thụy đem nuốt hết xuống rồi vươn người hôn cậu một cái thật mạnh. Một mùi tanh tanh ngai ngái xộc vào miệng khiến cậu nhăn mặt lại. Phương Thụy thì lại liếm mép- Ngon quá!Phương Viễn đẩy anh ra, xấu hổ quay đi, đưa tay lên lau miệng. Phương Thụy cầm tay cậu kéo xuống, nhẹ giọng thủ thỉ- Sau này mỗi ngày em phải cho anh ăn một lần đấy nhé?Phương Viễn khó chịu vặn vẹo thân mình- Anh còn nói linh tinh nữa thì đi về Thụy cười , không trêu chọc cậu nữa, bắt đầu làm vào chuyện chính. Phương Viễn đã khỏe hơn rất nhiều rồi, nên lần này anh quyết định sẽ làm cậu đến khi nào chán thì thôi. Cầm thú! ●︿● Phương Viễn đương nhiên không biết suy nghĩ trong đầu của Phương Thụy, vẫn nằm yên cho anh đưa ngón tay vào trong cơ thể mình. Vì lâu ngày không làm nên có chút khó chịu, Phương Thụy đã cố gắng nhẹ nhàng hết sức, nhưng Phương Viễn vẫn toát mồ hôi một hồi chịu đựng, cuối cùng Phương Thụy cũng có thể thoải mái tiến nhập cậu em trai vào bên trong Phương Viễn. Anh đương nhiên vẫn nhớ vị trí mẫn cảm của cậu, liền cố ý thúc mạnh một cái. Phương Viễn cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng mình, miệng không kìm được một tiếng rên rỉ nghe mà não lòng. Phương Thụy hít sâu một hơi, gập người hôn lên môi cậu, đem tất cả những tiếng rên đó nuốt vào đẩy một lúc, Phương Viễn không thở nổi nữa, cố đẩy mặt Phương Thụy ra. Nhưng anh lại không chịu ngừng, chuyển hướng tấn công lên vành tai cậu, gặm gặm. Xúc cảm nhột nhạt làm Phương Viễn bật cười khanh khách, tiếng cười trong trẻo dễ nghe vô cùng. Phương Thụy thấy vậy càng hăng máu, thân dưới càng lúc càng hoạt động với tần suất nhanh hơn. Phương Viễn gần như chịu không nổi nữa, mặt đỏ bừng, tay túm lấy ga giường, hơi thở như bị nghẽn lại. Phương Thụy ôm lấy cậu, miệng không ngừng cắn lên cái cổ trắng nõn. Cái giường đơn đã cũ cứ kêu cọt kẹt mãi, dường như rất bất mãn. Sau cùng, khi cảm nhận được cậu đã đuối lắm rồi thì anh mới di chuyển chậm lại, buông tay ra ngắm nhìn đôi đồng tử màu xám của cậu, nhẹ nhàng hôn lên cái nốt ruồi son nhỏ xíu nơi khóe mắt- Phương Viễn, em đẹp Viễn vừa thở vừa đáp lại- Lại nói linh tinh cái gì đấy?Phương Thụy cười tà, nâng cậu dậy, ôm vào lòng- Nằm úp xuống nhé?Phương Viễn không phản đối, để mặc anh đặt mình xuống rồi lại nằm đè lên. Phương Thụy không kìm được, đặt tay lên mông cậu, nhéo một cái. Phương Viễn gật mình, cáu- Còn không mau làm cho xong đi? Nghịch cái gì mà nghịch?Sao Viễn của anh có thể đáng yêu vậy chứ, Phương Thụy nghĩ, tay lại không an phận xoa bóp cái mông trắng trắng tròn tròn của cậu. Cậu em đang bừng bừng khí thế của anh cạ cạ lên mông cậu vài cái mới chịu đi làm nhiệm vụ của mình. Đầu tiên Phương Thụy chỉ đong đưa nhè nhẹ, dù sao nghe nói tư thế này sẽ khiến người bên dưới thấy hơi khó chịu. Quả nhiên, Phương Viễn vừa tiếp nhận được một nửa đã rên rỉ- A... đau quá!Phương Thụy xót lòng, bèn nâng lưng cậu dậy, để cậu trụ bằng đầu gối, rồi mới tiếp tục, miệng còn không quên hôn lên tấm lưng trơn nhẵn của cậu. Bên trong Phương Viễn cực kì chật chội, thỉnh thoảng vì không chịu nổi mà siết lại một cái, khiến Phương Thụy anh như đang trên thiên đường vậy. Sau vài lần đong đưa, anh thở dốc hỏi- Anh đẩy nhanh lên nhé?Phương Viễn lúc này đang úp mặt vào chăn, khó chịu "ừm" một tiếng... Ngay lập tức, Phương Thụy như con thú đến mùa động dục, thúc như giã gạo vào người cậu. Phương Viễn hét ầm lên- Á...! Chậm lại... ưm... hư... Phương Thụy chậm lại, đau quá!Phương Thụy không còn nghe thấy gì nữa, chỉ biết cố gắng thúc vào điểm nhạy cảm của cậu, tay thì càng lúc càng siết chặt lấy cái hông nhỏ. Phương Viễn vừa rên rỉ vừa nấc nghẹn, mắt cậu đong đầy nước, vật nhỏ bên dưới nhanh chóng bắn ra một lần nữa. Gần như kiệt sức rồi mà cái tên cầm thú kia cứ hết lần này đến lần khác cố ý đẩy vào điểm nhạy cảm của mình, Phương Viễn thấy khổ sở vô tiếng động sau đó đều đình chỉ...... ... ...Xong... gãy giường rồi ~~Phương Viễn mở to mắt, thấy người mình đang trượt về một bên, Phương Thụy nhanh chóng bắt lấy cậu, kéo hai đều ngơ ngác, Phương Viễn còn ngờ nghệch hỏi cái kẻ chưa kịp rút vũ khí ra khỏi người mình- Có chuyện gì vậy?Phương Thụy nhìn cái giường cũ sập sệ kia một cái, rồi híp mắt nhịn cười- Không có gì xuống khỏi giường, lấy chăn quấn cậu lại, bế lên đi về phía cửa. Phương Viễn hốt hoảng- Anh đi đâu đấy? Đi tắm sao?Phương Thụy cười khà khà- Chưa làm xong, tắm cái gì?- Vậy đi đâu?- Nói khẽ thôi...Bên ngoài không có ai, giờ này các giáo viên đều đi dạy cả rồi. Anh ôm cậu chạy về phòng mình. Phương Viễn cúi đầu- Đây là đâu?- Bên cạnh phòng Phương Ừ?- Anh có mặc gì không thế?- Anh thì cần gì, chỉ cần em không bị lộ là Tuần trước nơi này có Vậy sao?- Họ mới lắp camera ở ngay trước cửa phòng em...~~ Im lặng ba giây ~~Mười phút sau ~- Giám đốc, tôi thấy chất lượng phòng ở của giáo viên ở đây tệ quá. Tôi sẽ đầu tư một chút, hi vọng bà có thể huy động thêm để sửa chữa Thụy mặt nghiêm túc đề nghị với giám đốc. Bà vẫn áy náy vì giường của Phương Viễn đột nhiên bị gãy, lúc này lại được người cho tiền, thật là quá tốt. Phương Thụy thì vẫn tiếp tục- Tôi thấy có camera gắn ở hành lang?- A? À à, là do khu giáo viên gần đây hay bị mất Tôi muốn xem băng ghi hình được không?- Để làm gì vậy?- Có việc!Phương Viễn ngồi bên cạnh bụm miệng cười. Ban nãy Phương Thụy cuống cả lên, quên cả việc chính biết là gì rồi đấy mà vội vàng nói phải đi gặp giám đốc Thụy không cười, tìm xong băng ghi hình rồi hỏi- Sao không có của hôm nay?- Buổi sáng không bật, tiết kiệm điện. - Giám đốc cười trả lời. - Có chuyện gì sao?Phương Thụy trợn mắt nhìn ai kia đang cố nén cười, vai run cả lên. Lúc này mới nhớ ra, ban nãy anh còn chưa làm xong!~~~~~~~~~~~Sau khi tạm biệt giám đốc và mọi người trong trung tâm, Phương Thụy và Phương Viễn cùng nắm tay nhau trở về. Phương Viễn cả đoạn đường cứ buồn buồn, Khuyển Tử ngồi phía sau thò đầu lên, dụi dụi vào cậu, ý muốn an ủi. Phương Thụy đưa tay qua cầm lấy tay cậu- Đừng buồn nữa, anh sẽ đưa em về đây thăm mọi người thường xuyên Viễn gật đầu, quay sang cười một cái, rồi nói- Em muốn ngủ một Thụy gật đầu, dừng xe lại ven đường, lấy ở ghế sau một cái gối nhỏ, kê vào bên mặt kính cho cậu dựa vào đó ngủ. Khuyển Tử cũng ngáp rồi lăn quay ra ghế sau, nhắm Thụy mỉm cười, tiếp tục lái xe trở về Đình đương nhiên là người đầu tiên nhận được tin mừng, liền bận rộn chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn ngay tại nhà Phương Thụy. Trương Tiếu Vũ vừa nghe y sai vặt vừa ăn vụng. Trịnh Na thì mua về một đống bia, nói hôm nay không say không về. Mọi người đều háo hức chờ hai nhân vật chính trở Thụy dừng xe trong gara, Phương Viễn cũng đã tỉnh, liền dắt Khuyển Tử theo anh lên Em có thấy mệt không?Phương Viễn cười khẽ- Người mệt phải là anh chứ?Phương Thụy ghé sát vào tai cậu mà nói- Ý anh là... ban nãy em bắn tận hai lần... giờ có mệt ko?Phương Thụy mặt phừng đỏ, kéo Khuyển Tử- Khuyển Tử, cắn anh ta!Khuyển Tử nghe lời Phương Viễn nhất, liền nhảy bổ lên người Phương Thụy, gầm gừ. Cả hai đều không ngờ nó sẽ làm thật, dù sao thì Phương Thụy cũng đã kết thân với nó rồi mà. Cuối cùng, khi cánh cửa nhà mở ra, mọi người chỉ thấy một tên cao to áo quần đắt tiền nhưng đã rách bươm cùng một cậu trai nhỏ nhắn xinh xắn mặt mũi trắng bệch dắt theo một con chó xấu không tả nhà ba người cứ thế đi vào phòng ngủ, mặc kệ mấy kẻ trong nhà đang há hốc mồm không ngậm lại được. Phương Viễn không biết trong nhà có người, chỉ lo Phương Thụy ban nãy bị cắn, đến mức hốc mắt hồng cả lên. Khuyển Tử chỉ là xé áo của anh ra thôi, chứ nó làm gì dám cắn người, Phương Thụy đi tắm xong ra lại ngời ngời tỏa sáng ngay, râu cũng đã được cạo sạch. Nhưng Phương Viễn vẫn áy náy sờ lên mặt anh xem có sao không, anh liền được đà đè cậu ra hôn lấy hôn này Nhâm Đình chợt gõ cửa- Ăn cơm thôi!Phương Viễn giật mình đẩy anh ra, mặt bối rối sợ hãi. Phương Thụy kéo tay cậu lại, ôm vào lòng- Có gì phải ngại? Bên ngoài kia chẳng phải đều biết chúng ta yêu nhau sao?Phương Viễn cúi đầu- Ừm...Nhìn cậu như vậy, Phương Thụy biết có một thứ gì đó vẫn đang ở bên trong khiến cậu không dứt ra được. Sau này phải làm sao đây, liệu cậu có thôi lo sợ để ở bên anh mãi mãi không?~~~~~~~~~~Ài, chuyện sắp hết rồi đó... buồn hơm?Tui đang viết một truyện mới... hi vọng các bạn có thể theo dõi nhé ⊙▽⊙ Xin lỗi vì chương này chưa chỉnh sửa nhiều nên sẽ hơi ... ╮╯_╰╭ có gì sai sót hay khó hiểu thì cứ cmt nhé, tui sẽ sửa. Phương Thụy giúp Phương Viễn rửa mặt rồi nhân tiện cạo râu luôn. Trong lúc đó, anh để cậu ngồi lên bệ bồn rửa mặt- Em phải ngồi im đó nhé, cẩn thận Viễn gật đầu, cậu hỏi- Em ra ngoài trước được mà?Phương Thụy không cho- Anh không thích, em đi mất thì làm sao?Phương Viễn thở dài, Phương Thụy vẫn còn sợ cậu đổi ý? Thực ra cậu đâu có ngốc, cậu thừa biết anh luôn đến chỗ cậu mỗi tuần một lần, ở lại một đêm rồi mới đi. Cậu mù chứ không có hỏng các giác quan khác. Mùi hương trên người anh, còn cả tiếng bước chân lặng lẽ chậm rãi... cậu đều cảm nhận được hết. Nhưng khi đó cậu vẫn chưa muốn quay về, cho đến cái đêm mà Phương Viễn nghe thấy tiếng khóc từ phòng Phương Thụy...Phương Viễn chưa bao giờ hết yêu Phương Thụy, chỉ là cậu không làm sao bắt mình tin tưởng được, cậu không muốn trái tim mình sa lầy một lần nữa. Nhưng khi nghe thấy từng tiếng nấc của anh, cậu lại thấy tim mình siết lại, vô cùng khó chịu. Cậu biết mình không lạnh lùng được nữa, anh cần cậu, và cậu cũng cần anh...Nếu Phương Thụy không tới thăm cậu nữa, có lẽ cậu sẽ buông tay được, nhưng anh lại cứ đến rồi đi, lặng lẽ đến đau lòng. Phương Viễn quyết định sẽ đánh cược một lần nữa... dù sao cậu có còn gì để mất đâu. Tuy nghĩ vậy, nhưng bên trong cậu vẫn còn một nỗi lấn cấn khó giải đáp, một sự tin tưởng chưa tuyệt đối với Phương Thụy, khiến cho cả hai suýt chút nữa thì mất nhau... Nhưng đó là chuyện của ngày sau, bây giờ hãy cứ vui vẻ đi......Bữa cơm mà Nhâm Đình vất vả nấu thực sự rất ngon. Ai cũng ăn nhiều đến cứng cả bụng. Phương Viễn thậm chí còn dám uống bia, vừa uống vừa được Phương Thụy đút cho ăn. Cuối cùng, cả năm người say đến không biết trời trăng gì nữa, lăn ra sàn Thụy còn tỉnh táo hơn một chút, xiêu vẹo bế Phương Viễn vào phòng. Cậu lầm bầm đòi đi vệ sinh, anh lại vất vả ôm cậu đi. Mặt cậu đỏ hồng, mắt nhắm nghiền, để mặc cho anh phục vụ. Đến lúc đi ngủ, cậu lại rúc vào người anh cọ quậy, anh phải vòng tay ôm chặt lấy thì cậu mới chịu nằm yên thở khẽ Thụy nhìn cậu, đặt một nụ hôn xuống, thầm nghĩ mình sẽ đem cả nửa đời sau ra để bảo vệ cậu. Phương Viễn ngủ, không biết mơ thấy gì mà chợt nở một nụ cười.~~~~~~~~~~~~Trịnh Na mấy nay không gặp được ông nội, cô lo nghĩ không biết ông gặp phải chuyện gì. Càng lo càng không xong, Phương Thụy thấy cô như vậy liền đề nghị sẽ cùng cô đi tìm Trịnh nào có đi đâu xa, ông thuê một căn nhà nhỏ trong một khu nghỉ dưỡng nằm ở ngoại ô. Hàng ngày ông đi dạo hoặc câu cá, giống như muốn quên hết sự đời. Thấy Phương Thụy và cháu mình đến, ông cũng chỉ nhàn nhạt cười. Nói chuyện một lúc, Trịnh Na thấy ông có vẻ khỏe mạnh, cũng thôi không lo lắng nữa, không hỏi thêm gì nữa. Chợt, ông Trịnh lên tiếng đề nghị với hai người- Hai đứa khi nào thì định tính chuyện làm đám cưới?Trịnh Na giật mình, quay sang nhìn Phương Thụy. Phương Thụy mím môi, dường như rất muốn nói, nhưng cô lại giữ chặt tay anh, khẽ lắc đầu rồi nói với ông Trịnh- Bọn cháu chưa vội mà Trịnh cười cười- Ngày mai ta có tổ chức tiệc trên du thuyền đó, chỉ mời vài người khách thôi, nhân tiện lúc ấy sẽ thông báo luôn, yêu thì nên cưới, dông dài làm gì. À, Phương Thụy nhớ mang Phương Viễn theo nhé, ta thích thằng bé Thụy đã được Trịnh Na kể lại việc ông cô gặp Phương Viễn, nhưng lúc này lòng dạ anh đang rối tinh lên, muốn nói mà không biết phải nói thế nào. Trịnh Na kéo anh qua một bên, nói nhỏ- Tôi biết tính ông nội, anh muốn mất hết hay sao?Phương Thụy khó chịu- Vậy bây giờ phải làm sao? Trước mặt nhiều người như thế, dù cho là không có gì nhưng Viễn sẽ đau lòng...- Tôi có kế hoạch rồi, mai anh cứ dẫn Phương Viễn theo. Khi ông thông báo chuyện kết hôn, tôi sẽ đứng dậy từ chối! Nếu là tôi từ chối, có lẽ ông sẽ không giận cá chém thớt với anh Thụy nhíu mày- Sao không nói luôn bây giờ đi?Trịnh Na ôm trán- Anh bị sao vậy? Lo đến lú luôn rồi à? Hàng tối mai mới được xuất khỏi kho, sáng ngày kia mới rời cảng, anh có tin một cú điện thoại của ông sẽ khiến cho anh lỗ lớn không hả? Anh đã đổ vào đó bao nhiêu?Phương Thụy cúi đầu, quả thực lần hợp tác này quá quan trọng, nếu như không thành thì chỉ có phá sản. Một tập đoàn lớn như Phương Thụy, nếu sụp xuống thì toàn bộ nhân viên sẽ ra sao đây?Trịnh Na vỗ vai anh, nói chắc như đinh đóng cột- Đừng lo, tôi chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra Thụy nhăn mặt, cố dằn lòng xuống, thầm nhủ mong rằng mọi việc sẽ tốt đẹp....Phương Viễn ngồi trong nhà, thấy vô cùng chán, Khuyển Tử cũng thấy buồn, nó muốn ra ngoài. Phương Thụy hứa sẽ về sớm đưa cậu và nó đi dạo, vậy mà mãi không thấy mãi, cậu thiếp đi trên sofa lúc nào không biết. Phương Thụy về đến nhà, nhìn cậu như vậy, một nỗi lo âu lại dâng lên trong lòng. Khó khăn lắm mới gạt đi được, vào bếp làm đồ ăn cho cậu. Xong xuôi liền ra đánh thức cậu dậy, còn nặn ra một nụ cười, dù biết cậu không thấy được- Dậy nào, anh mua cua đấy!- Ưm? Anh về lúc nào vậy?Phương Viễn được bế vào bếp, dụi mắt hỏi nhỏ. Phương Thụy hôn chụt lên môi cậu một cái- Về lâu rồi, nhưng thấy con heo em ngủ say quá nên không dám đánh Viễn cười xấu hổ, để mặc anh bóc cua cho mình Anh ăn đi, sao đút cho em mãi thế?Phương Viễn vừa ăn vừa hỏi. Phương Thụy hôn lên miệng cậu- Nhìn em là đủ no lắm Phương Viễn khẽ phiếm hồng, cúi đầu ăn tiếp. Phương Thụy lấy thêm một con cua, dùng kìm gỡ vỏ nó ra- Đêm nay chúng ta sẽ bay xuống phía Viễn không hỏi, lắng tai chờ anh nói Ông nội Trịnh Na có tổ chức một bữa tiệc trên du thuyền. Ông ấy đích thân mời em Viễn nhoẻn miệng cười- Ông ấy rất tốt!Phương Thụy chỉ gật đầu, ừ một tiếng. Mắt anh chứa đầy một nỗi lo lắng không yên. Vì sao lòng dạ lại thấp thỏm như vậy? Phương Vuễn cũng nhận ra dường như đang có chuyện gì đó, nhưng cậu không hỏi, im lặng cắm cúi ăn. Cả hai thật lạ... đều có tâm sự, nhưng chẳng ai chịu nói gì cả. Tình yêu mà như vậy sao?~~~~~~~~~~~~~~Hai ông cháu Trịnh Na đã đi trước để chuẩn bị mọi thứ. Còn Phương Thụy và Phương Viễn thì đi sau, chuyến bay của hai người là lúc 11 giờ 45 phút đêm. Phương Viễn vừa lên máy bay đã nhắm mắt ngủ, còn Phương Thụy thì không sao chợp mắt nổi. Anh định sẽ cầu hôn ngay với cậu sau khi Trịnh Na từ chối hôn sự này. Nhưng với tính cách của cậu, liệu cậu có chấp nhận không? Sự tự ti bên trong cậu lớn vô cùng, liệu cậu có chịu đựng được lời ra tiếng vào khi bỗng trở thành kẻ phá đám tình cảm của anh trong mắt người khác không? Anh không biết, chỉ cần mình mở lời, chỉ cần mình nắm lấy tay cậu, thì dù người ta có nói thế nào, cậu vẫn sẽ mỉm cười cho qua hết thảy... Chỉ là anh không chịu nói, thế nên mọi chuyện mới trở thành rác rối!Phương Thụy chán nản đưa tay xoa mặt, anh đã gọi cho Trương Tiếu Vũ và Nhâm Đình, nhưng cả hai đều nói không chắc đã tới kịp. Cũng phải thôi, Nhâm Đình gần đây rất bận, y thậm chí còn không được ngủ. Nếu có y ở đây thì tốt, Phương Viễn có người bên cạnh thì có lẽ sẽ không bị sốc. Ngoài kia đêm tối như nuốt chửng lấy hết thảy, khiến con người ta chợt cảm thấy bất an cùng sợ hãi, Phương Thụy khẽ ôm Phương Viễn vào lòngười. Cậu lặng lẽ mở mắt, ngày mai liệu có trôi qua trong an bình như hôm nay không?...Trịnh Na mặc một bộ váy đỏ sẫm bó sát, vô cùng kín đáo nhưng cũng rất gợi cảm, bước đi trên boong thuyền, cầm tay Phương Viễn đưa đến trước mặt ông nội- Cậu ấy đây rồi, ông mau dẫn cậu ấy đi tham quan Trịnh mỉm cười, nhìn cậu bé thân hình nhỏ nhắn mặc một bộ vest trắng đứng ngay ngắn trước mặt. Mắt ông ánh lên một tia xúc động, cầm lấy cổ tay cậu- Đi thôi, ta sẽ cho cháu đi xem tất cả các nơi trên Viễn ngượng ngùng- Ông không cần phiền thế đâu, cháu dù sao cũng đâu nhìn thấy Trịnh xót xa- Có sao đâu, cứ đi cùng ông, nói chuyện thôi cũng Thụy nhìn theo bóng một già một trẻ đi khuất rồi mới quay sang nói với Trịnh Na- Sẽ không có chuyện gì chứ?Cô cũng đâu khá hơn gì anh, bồn chồn xoa tay- Không có chuyện gì đâu...Cô thừa biết ông nội là người cố chấp, dám lừa dối ông thì lần này cô ăn đủ rồi. Nhưng biết làm sao được, chú Khải ngày xưa... chẳng phải cũng vì ông mà mới ra nông nỗi như bây giờ sao? Đối đầu với ông thì có khác gì đâm đầu vào chỗ chết, chỉ còn cách lách được đến đâu thì lách Viễn lúc này đang được đưa đi quanh thuyền. Đây rõ ràng là một du thuyền vô cùng sang trọng, không gian có vẻ khá rộng. Phương Viễn thích nhất là khi được gió biển thổi vào mặt, vừa mát vừa dễ chịu. Đứng một lúc, liếm môi sẽ thấy vị mặn của muối, rất thú Tối nay sẽ có tiệc, cháu nhớ phải có mặt đúng giờ đấy, có cần ta cho người đến dẫn đi không? - Ông Trịnh nhìn cậu đăm đăm, mắt nheo lại vì Viễn cầm sợi dây trên tay lên- Khuyển Tử nhớ đường tốt lắm, nó sẽ dẫn cháu ra cậu định nói Phương Thụy sẽ dẫn cậu đi, nhưng lại nhớ ra anh nói rằng tối nay sẽ phải phát biểu gì đó, có lẽ anh sẽ bận một chút chăng? Dù sao thì cũng có Khuyển Tử ở đây, cậu sẽ không sao Trịnh xoa đầu Khuyển Tử, khen nó vài câu rồi dẫn cả hai đi ăn trưa. Phương Thụy không xuất hiện, mãi đến lúc Phương Viễn về phòng mới biết, anh vẫn luôn ngồi trong Anh say sóng à?Phương Viễn lần mò ngồi xuống, anh nhanh tay đỡ lấy cậu, kéo ôm vào lòng- Anh không sao... Phương Viễn này?- Ừm?- Em phải luôn tin anh nhé? Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng phải tin mặt Phương Viễn thoáng mất tự nhiên, nhưng vẫn trả lời- Ừm...Phương Thụy hơi yên tâm một chút, cúi đầu hôn cậu một cái thật lâu, dường như không muốn phải dừng lại. Nhưng anh không biết, nỗi bất an của mình đã lớn đến mức khiến Phương Viễn cảm nhận được mất rồi...~~~~~~~~~Ban đêm, du thuyền rực rỡ đèn hoa, sáng trưng nổi bật giữa một vùng biển tối. Mọi vị khách đều ăn mặc sang trọng, đi vào khoang thuyền chính, chuẩn bị cho bữa tiệc sắp bắt trên boong, một thân hình nhỏ gầy đứng lẻ loi, gió biển đêm thổi mạnh, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể giật phăng bàn tay kia khỏi lan can, rồi lôi thân hình ấy xuống tận sâu nơi đáy biển. Bên trong, người ta vẫn cười, vẫn nói... Phương Thụy mãi không thấy Phương Viễn đi vào, cứ ngó mãi về phía cửa. Khách khứa cũng không đông lắm, hầu hết đều là các doanh nhân thành đạt, bọn họ đều rất ngưỡng mộ Phương Thụy, liền đến bắt chuyện hỏi han. Anh không làm sao dứt ra được, chỉ biết lo lắng tự hỏi không biết Phương Viễn đâu rồi?Ông Trịnh thấy đã đến giờ, liền nói với người đang đi cạnh mình- Phương Viễn đâu rồi? Đi tìm thằng bé này gật đầu rồi lập tức đi ngay. Nhưng anh ta không biết, Phương Viễn đã tự mình leo lên boong thuyền mất rồi, nên cứ đi xuống khu phòng nghỉ Trịnh giơ tay lên xem đồng hồ rồi mỉm cười bước lên bục cao giữa lúc này, tại boong thuyền không bóng người. Khuyển Tử bị cột vào lan can cứ lo lắng đi vòng quanh. Chủ nó, Phương Viễn nãy giờ cứ khóc mãi, nhưng nó có làm thế nào cậu cũng không thèm ngó đến nó, cũng không ngừng khóc. "Tôi sẽ cầu hôn Phương Viễn sau khi cô từ chối hôn lễ này. Tôi phải nói rõ, cả đời này ngoài cậu ấy ra, tôi sẽ không lấy ai cả."Những lời này cậu đã nghe thấy Phương Thụy nói với Trịnh Na sau khi cậu quay lại phòng lúc trưa. Cậu đã nghe thấy hết nhưng lại cố tỏ ra mình không biết gì, cậu không muốn Phương Thụy lo lắng. Hóa ra Trịnh Na đang rất cố gắng để anh không cần phải lấy cô mà vẫn giữ được sự hợp tác với ông cô. Và cách duy nhất lúc này chính là cô phải chủ động đứng ra nói rõ, cô sẽ không lấy anh. Nhưng Phương Thụy không muốn cô bị ông nội trừng phạt, nên mới nói sẽ nhận trách nhiệm về mình, rằng anh vốn yêu người khác và người đó chính là cậu. Phương Viễn đương nhiên tin anh cả đời này sẽ vĩnh viễn yêu cậu, nhưng cậu không muốn anh vì mình mà gặp rắc rối. Trong đó toàn là người có danh phận không bình thường, sau vụ này, khỏi phải nói, tập đoàn của anh cùng gia đình Trịnh Na sẽ tụt dốc thảm hại cho xem. Vụ hủy hôn lần trước đã khiến anh mất mặt lắm rồi, lần này cậu không thể để anh lại vì mình mà bị sỉ vả thêm Viễn đã hứa sẽ tin tưởng Phương Thụy cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa... Nhưng cậu không đủ tự tin để nhìn anh chật vật vì mình. Còn Trịnh Na, cô là một cô gái lương thiện, sau này cô sẽ phải đối mặt với ông nội cùng cha mẹ mình như thế nào đây?Cậu bây giờ chính là một hòn đá ngáng đường người khác, bắt người ta phải mạo hiểm vì cậu, cậu làm sao chấp nhận được?Cậu không biết mình đã làm như thế nào để có thể đứng được ở nơi này, cậu chỉ biết mình phải biến mất, để không còn ai phải lo lắng cho mình nữa. Hạnh phúc ngắn ngủi khi được Phương Thụy yêu thương nay đang bị gió biển lạnh lẽo thổi dần đi. Cậu bất hạnh, nhưng không bao giờ muốn anh cũng phải bất hạnh như cậu. Bên anh ấm áp lắm... nhưng có lẽ phải rời xa anh tiên cá, lúc nàng chấp nhận tự biến mình thành bọt biển, tâm trạng có giống tôi bây giờ không? Thà chết cũng quyết không làm thương tổn đến người mình yêu... người ta nói nàng cao thượng, còn tôi... người ta sẽ nói tôi thế nào?- Khuyển Tử, đi tìm chị Na đi, đưa bức thư cho chị ấy. Chị ấy lý trí hơn Phương Thụy, chị ấy sẽ thuyết phục anh ấy, mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi...Vừa nói cậu vừa cười, tháo dây cho Khuyển Tử, nó chạy biến luôn xuống hội trường bằng tốc độ nhanh nhất. Cậu khẽ nhíu mày nhắm mắt, để giọt nước mắt cuối cùng theo gió biển mặn chát bay đi, hòa vào màn đêm tĩnh đớn, day dứt, cuối cùng cũng kết thúc rồi......- Các bạn của tôi, cảm ơn hôm nay đã đến đây để dự bữa tiệc này. Trước tiên, hãy giơ ly rượu trên tay mình lên để cùng chúc cho nhau sức khỏe!Tất cả đều mỉm cười giơ ly lên với những người đứng gần mình nhất. Phương Thụy cũng cười với Trịnh Na, nhưng mắt thì không ngừng nhìn quanh tìm kiếm. Trên bục cao, ông Trịnh vẫn tiếp tục- Hôm nay tôi có hai chuyện vui cần thông báo với các bạn, mong rằng các bạn có thể lắng nghe. Đầu tiên chính là chuyện của cháu gái tôi, Trịnh Na và chủ tịch Phương..."Gâu... gâu... gâu!"Tất cả quan khách đều đang chú ý, chợt giật mình vì tiếng chó sủa bất ngờ. Chỉ riêng Phương Thụy là không, anh đương nhiên nhận ra tiếng của Khuyển Tử, liền gọi một tiếng, nó quay lại nhìn anh rồi lao ngay ra Viễn! Trong đầu anh bây giờ chỉ hiện lên mỗi cái tên này, liền nhanh chóng chạy theo. Ông Trịnh quay sang nói với vệ sĩ một câu rồi cũng theo Trịnh Na đi ra ngoài. Vệ sĩ đứng lên bục, yêu cầu quan khách cứ tiếp tục uống rượu, chủ trì bữa tiệc sẽ trở lại người chạy theo Khuyển Tử lên boong tàu, nhưng ở đó chỉ có hai người đàn ông đang đứng. Một người đang mặc đồ lặn, người còn lại đã mặc xong, nhanh chóng nhảy xuống. Phương Thụy trợn mắt, tim đập nhanh bất thường, Phương Viễn của anh đâu? Phương Viễn cậu ấy đâu rồi?Khuyển Tử chạy đến cạnh lan can, sủa vài tiếng rồi bắt đầu tru lên, tiếng tru thê lương đến lạnh người. Nó biết chủ của nó đã nhảy xuống thật rồi, nhớ đến lời dặn của cậu, nó liền chạy đến bên Trịnh Na cũng đang bàng hoàng cả người. Cô run rẩy, nước mắt rơi đầy mặt, cúi xuống nhìn nó, không hiểu nó muốn gì. Nó nhảy lên để cô thấy tờ giấy Phương Viễn gắn trên vòng cổ, cô liền đưa tay gỡ xuống, mở ra. Nét chữ lộn xộn của Phương Viễn đập vào mắt"Chị Na, em biết tất cả rồi, tối nay em sẽ không đến dự tiệc đâu. Chị hãy thuyết phục Phương Thụy đi, em không quan trọng việc kết hôn này nọ đâu. Hai người đừng làm mất mặt ông trước mặt nhiều người như thế, chuyện này để sau tính cũng được mà. Nói với Phương Thụy, em chờ anh ấy trong phòng."Trịnh Na quỳ sụp xuống... cô đã làm gì thế này? Sao cô lại để cậu nghe thấy hai người nói chuyện chứ? Phương Viễn... cậu đừng dọa tôi, xin cậu đấy!Phương Thụy lúc này đã phát điên, không ngừng lay người đang mặc dở bộ đồ lặn kia- Có chuyện gì? Sao các người nửa đêm còn đi lặn, muốn dọa chết ai à?Người này chính là người ban nãy được ông Trịnh cử đi tìm Phương Viễn, nhưng lúc anh ta lên đến đây thì chỉ kịp nhìn thấy cậu nhảy xuống. Vì Phương Thụy cứ bám lấy mình, anh ta sốt ruột, liền hất anh ra- Cậu Phương Viễn đã nhảy xuống cách đây 5 phút, nếu không tìm được thì chỉ có chết! Anh chờ đi...Nói rồi đeo bình dưỡng khí lên lưng, nhảy xuống, bỏ lại ba người cùng một con chó đứng bất động tại chỗ. Khuyển Tử thấy Phương Thụy dường như muốn lao xuống dưới thì liền gặm áo anh lôi lại, Phương Viễn đã dặn nó phải bảo vệ anh. Nhưng anh không nhảy xuống, anh chỉ ngẩn mặt nhìn nước biển đen ngòm bên dưới, nước mắt từng giọt rơi Em đã hứa sẽ tin tưởng tôi cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cơ mà? Phương Viễn, em là đồ dối trá, tôi sẽ phạt em cho xem... Phương Viễn, em mau trả lời đi...Tiếng nấc nghẹn của anh khiến cho không gian như bị nén xuống, anh khó thở quá, làm sao bây giờ, Phương Viễn của anh... Vệ sĩ của ông Trịnh lúc này đã có mặt cùng với một đội mười người thủy thủ trên tàu, tất cả nhanh chóng thả xuống cứu hộ xuống rồi nhảy xuống biển sâu, tìm kiếm. Từ nãy đến giờ ông vẫn không nói gì cho đến khi vệ sĩ đưa cho mình bức thư Phương Viễn để lại cho Phương Thụy trong phòng. Cậu nói hi vọng anh có thể sống tốt, đừng bận tâm đến cậu nữa. Còn dặn anh phải có trách nhiệm chăm sóc Trịnh Quá đáng lắm rồi!Ông quát to, ném bức thư đi, mặt biến đỏ, sao cháu gái ông có thể sợ ông nó sẽ gây khó dễ cho người khác chỉ vì mấy cái chuyện kết hôn này chứ? Ông rất muốn lôi nó dậy mà mắng chửi, nhưng nhìn nó đang ngồi bệt trên sàn thuyền mà khóc, ông lại không làm gì được. Là ông đã sai, ông từng ngăn cản chính con trai mình, để nó phải đối đầu với ông, để nó bây giờ phải nằm một chỗ không nhúc nhích... Cháu gái ông chỉ đang cố bảo vệ người nó yêu quý khỏi bàn tay ác quỷ của ông nó mà thôi... Nó đâu biết ông đã hối hận lắm rồi, hơn nữa Phương Viễn đâu phải người ngoài, thằng bé là cháu ruột của ông mà!- Chúng tôi đã tìm kiếm xung quanh thuyền, nhưng chưa thấy cậu ấy người nhảy xuống đầu tiên lúc này đã ngoi lên, thứ duy nhất họ tìm được chỉ là một chiếc giày bị vướng vào tảo biển. Phương Thụy cứ ngồi ôm nó, cùng Khuyển Tử nhìn xuống, chờ những người thủy thủ ngoi lên. Ông Trịnh đau đớn, sao lại chưa cho ông kịp bù đắp lỗi lầm đã muốn ra đi như vậy? Thằng cháu ngốc này...Đồng hồ cứ xoay mãi, không chịu 15,196 lượt thích / 384,451 lượt đọc Đam mỹ hiện đạiTác giả Là tui, Linhtora or Linh Trần = ̄ ̄= Băng lãnh, độc chiếm công x bình phàm, tự ti thụ, ngược thân ngược tâm, tắt Thụ từng hiến mắt cho công rồi thầm yêu công. Công không yêu thụ, còn nghe người ngoài nghi ngờ thụ vì tài sản mà hiến mắt. Thụ không thèm giải thích, còn thừa nhận nên bị tống cổ ra đường. Thụ bị kẻ thù của công lợi dụng, còn có tình cảm với nó nữa. Về sau thụ được nó thay mắt cho, nhưng lại nghe nói công lấy vợ nên mò đến xem. Thằng đểu kia nó thấy, nó lôi thụ ra đánh, sau đó thụ bị tai nạn. Sau đó thì... dài quá ngại gõ lắm ^oo^ các bạn tự đọc thì rõ nhé! ≧﹏≦ Số chương dự kiến chắc chưa đến 20 đâu = ̄ ̄= ~ Có lẽ sẽ có xôi thịt đóa ~O∩_∩OXin tôn trọng tác giả, nếu các bạn muốn đem truyện đi đâu thì phải xin phép trước nha. •﹏• Nghiêm cấm chuyển ver!!! Có thể bạn thích? [TAEKOOK] CHỌC TỨC BÉ XÃ Yunniefanfic 1,281 232 24 Đã 27 tuổi nhưng đại thiếu gia Kim Gia lại chẳng hề rung động vì bất kỳ một cô gái hay cậu trai nào nên cha mẹ cùng em trai đã chuốc say hắn rồi đưa lên giường với một cậu trai...xa năm sau, tiểu thiếu gia Kim Jungha vì không có ba và cú shock quá khứ nên đã rơi vào trầm người cha 'chưa từng có cảm giác rung động trước bất kỳ ai' và một thằng bé con 'không thích tiếp xúc với bất kỳ ai' đã trở nên 'lầy lội' hơn bao giờ hết khi gặp được Jeon Jungkook. Cả hai cha con đều vừa gặp đã yêu người nam nhân này, một người mong muốn chiếm hữu, một người vô cùng ỷ lại, cuối cùng tạo ra...Những tình huống giở khóc giở cười cho các độc giả.… Hoài trọng sinh vai ác nhãi con [ xuyên nhanh ] _ thanh nhung cầu 【 kết thúc 】 Sayu_8648 24 6 22 [ xuyên qua trọng sinh ] 《 hoài trọng sinh vai ác nhãi con [ xuyên nhanh ] 》 tác giả Thanh nhung cầu 【 kết thúc 】 văn án Thu vận vi xuyên qua một đám tiểu thế giới dưỡng nhãi con, lại không biết này đó nhãi con mỗi người đều không giống bình thường. Tinh tế thế giới khơi mào chiến tranh chính đàn đại lão, thế giới hiện đại muốn diệt thế nhà khoa học, cổ đại thế giới thô bạo mất nước hoàng đế...... Này đó thu vận vi cũng không biết, nàng chính đem nhà nàng tiểu nhãi con ở giữa không trung xoay vòng vòng chơi, nhà nàng nhãi con quá không yêu cười, muốn đậu cười. Mà… tui và mùa mưa moonne357 1 0 1 = để làm truyện tranh… { CHS } XUYÊN KHÔNG VÀO GAME NGÔN TÌNH! TA ĐÂY SẼ PHÁ NÁT CÁI GAME NÀY ! Inkai_Reiimi 80 16 3 Hi~ Tôi là Emii đây. Chào mừng tới với fic nhỏ này của tôi nhaaa. Lưu ý trước khi đọc truyện Đây không phải là AllVietnam, đây là VietharemKHÔNG PHẢI ALLVIETNAM MÀ LÀ VIETHAREMKHÔNG PHẢI ALLVIETNAM MÀ LÀ VIETHAREMKHÔNG PHẢI ALLVIETNAM MÀ LÀ VIETHAREMĐiều quan trọng nhắc lại 3 lần2. Trong đây có cp phụ là Qing x Đại NamTrong đây có cp phụ là Qing x Đại NamTrong đây có cp phụ là Qing x Đại NamNhắc lại 3 lần để nhớ 3. Đọc chùa thì thôi khỏi, tôi đây không cần nhé4. Tôn trọng OTP, ship, couple, Au riêng và TG nhé. Tôi thật sự không muốn thấy lời lẽ xúc phạm đâu ^^5. Tất cả mọi thứ trong fic đều là tôi nghĩ ra6. Không liên quan tới lịch sử7. Không có ý xúc phạm, bôi nhọ bất kì cá nhân hay tổ chức nào8. Fic chỉ là để giải trí 9. Tôi là một đứa ngu văn, nhắc lại là ngu văn nhé nên là đừng chờ đợi ở một đứa 5 điểm văn như tôi10. Tôi sẽ không cho các nhân vật trước thời Ussr, VD [FREENBECK] _ Look At Me thBeeS 50,350 4,535 53 "Này, chị gì ơi? Chị còn sống không?""Cô có nhìn thấy người chết nào mà vẫn nghe nhạc hay không?""Chị tên là Sarocha sao? Em là Rebecca!""Đừng có tùy tiện nhìn vào ngực người khác như thế, rất là thô lỗ đấy."… [Tokyo Revengers x reader] Mỗi ngày một anh Nazar__Uwo 950 85 15 Tác giả Nazar__Uwo"chúng ta đều là những kẻ mơ mộng tin vào một tình yêu hão huyền" Fic chủ yếu là SE nhiều hơn nếu bạn thích một fic đầy vui vẻ thì nên lưu ý trước khi đọc! Truyện chỉ được đăng tải bởi Wattpad và Manga ToonPhiền không re-up, stolen fic của tớKhông lấy idea mà chưa có sự cho phépNhân vật sẽ bị ooc, không hợp mời out.… [Textfic - Markhyuck] Tình cờ duamotnang 1,826 177 16 Hoàng Mạnh và Đông Hải tình cờ cầm nhầm điện thoại của nhau. Nhưng ai ngờ...… [BJYX] Nhặt Được Thỏ _𝑺𝒉𝒆𝒓𝒓𝒚_ kbang95 119 12 3 Tác giả ❄️𝑺𝒉𝒆𝒓𝒓𝒚❄️BăngTên fic Nhặt Được Thỏ Fic cặp Vương Nhất Bác x Tiêu ChiếnThể loại đam mỹ, fanfic, hiện đại, 1x1,hắc đạo, ngược, kết SE Bác Chiến, BJYX*khi chưa có sự đồng ý của tác giả mong mọi người không reup ở bất cứ đâu… Chuyển Sinh Để Sống Tốt Hơn khaooos1tg 5 1 2 -Có thể tục tĩu và 18+-Ảnh lụm từ Pinterest nên có thể bị trùng với nhiều tác phẩm-Tác phẩm đầu tay nên có thể sai chính tả hoặc cách dẫn truyện tệ-Chúc anh em đọc vui vẻ và ủng hộ tác phẩm để tôi có động lực nhá=… 𝙐𝙣𝙘𝙡𝙚𝙖𝙧 blinh07 12 7 2 Ở đây chỉ có trường khang notp lướt… Home Tự Biến Bản Thân Thành Bọt Biển [ĐAM MỸ] Chương 14 Màu nền Font chữ Font size Chiều cao dòng dừng lại...~~~~~~~~~~Đọc chương này, đừng ai mắng Phương Viễn yêu quá hóa rồ nhé ~*+﹏+*~ Phương Viễn tự tử là vì không muốn bất cứ ai vì mình mà lo lắng. Cậu ấy từ nhỏ đã quen tự mình giải quyết tất cả mọi chuyện, bảo cậu ấy ngồi im đó cho Phương Thụy yêu thương rồi sủng nọ sủng kia, rồi cầu hôn tung hoa hạnh phúc á? Nô nô nô ●﹏● cậu ấy sẽ không ỷ lại vào bất kì ai hết. Cậu ấy sẽ thà hi sinh còn hơn để Phương Thụy sống mệt mỏi. Phải mạnh mẽ lắm mới dám làm thế đó nhe... Để Phương Viễn nhảy xuống là tui đau lòng lắm đó. Nhưng nếu nó không nhảy thì mọi chuyện sẽ bế tắc lắm. Hai đứa nó về với nhau mà cứ sợ bóng sợ gió hoài, một đứa không dám nói một đứa éo dám hỏi ╮╯_╰╭ khổ cho tui lắm... Yêu đương như cái qq ấy...Tui chỉ tâm thự vậy thui, 2 chương nữa là kết thúc rồi, chuẩn bị tinh thần mà sụt sùi cùng tui đi nghen! ╮╯3╰╭ Bạn đang đọc truyện trên

tự biến bản thân thành bọt biển