Mặc dù người nhận thông điệp này (Sal Rachele) vẫn ăn một số sản phẩm từ động vật, anh ấy đã phát hiện ra là bằng việc giới hạn những bữa ăn nhiều chất xuống 1 bữa một ngày vào khoảng giữa lúc thức có vẻ như mang lại nhiều nhất năng lượng cho anh ấy. Đối với bữa sáng và bữa tối, anh ấy thường dùng một thỏi lương khô hay một vài quả phỉ. Giờ đây, sự suy giảm tầng ô-dôn đã được ngăn chặn và đang dần phục hồi, tiếp tục bảo vệ nhân loại khỏi bức xạ tia cực tím của mặt trời. Hàng triệu người đã được bảo vệ khỏi ung thư da và đục thủy tinh thể, giúp duy trì các hệ sinh thái quan trọng, bảo vệ sự sống trên trái đất, góp phần làm chậm lại quá trình biến đổi khí hậu. Giờ thì anh tồi hơn Cũng Âu rồi đó. Cứ tưởng anh sẽ bảo vệ chị nhưng ko anh lại làm chị tổn thương. Anh gieo thêm hi vọng cho chị ấy, nên chị ấy đã tưởng anh yêu chị thật lòng và sống hạnh phúc như bao gia đình khác. Nhưng thực ra anh đang muốn chị sinh con cho anh, ủa anh coi chị là trò đùa, trò chơi, cái Cuối cùng bà lại có một đứa bé. Cuộc sống hạnh phúc mười năm Lưu Nhã cảm thấy mình chiếm được toàn thế giới. Nhưng lúc này biết được người phụ nữ kia đã chết, chồng uống rượu say mèm lại khóc thít thít làm cho Lưu Nhã rất bất an, chẳng lẽ ông còn yêu cô ta? Lưu Nhã dần dần bất an. Sau đó lại biết cô gái kia còn để lại đứa con cho chồng. Nhiều doanh nghiệp vi phạm công tác bảo vệ môi trường. Dân "kêu trời" vì ô nhiễm môi trường từ Khu công nghiệp Khánh Phú phản ánh tình trạng hàng trăm hộ dân tại xã Khánh Phú, huyện Yên Khánh, Ninh Bình luôn phải sống trong cảnh ô nhiễm môi trường từ khói bụi, nước thải do các nhà máy tại Khu công nghiệp Ở tuổi 44, cựu siêu mẫu Thúy Hạnh đang có cuộc sống viên mãn, hôn nhân hạnh phúc và sự nghiệp nhiều người mơ ước. Hòa Hiệp: "Tôi lo lắng vì mẹ chỉ còn 1 quả thận, lại nhiều bệnh". Quốc Thuận: Làm đạo diễn bây giờ là vì yêu nghề thôi. NyCAFtA. Ngôn Tình Nguồn sưu tầm; Editor – beta đêmcôđơn 115,431 Hoàn Thành 022903 30/05/2017 Đánh giá từ 29 lượt Là một trong những truyện ngôn tình sủng nổi bật, tác phẩm Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc của tác giả Băng Thủy Đích Ngư nói về kết quả về tình yêu bi kịch của thanh niên trí thức xuống nông thôn và cô gái nông thôn,Cuộc sống dè dặt bên người ba khi mẹ mất,Trong lúc hôn nhân của mình cũng không thể làm chủ bị gả cho người chồng không tốt,Tiểu Hoa lại trở về cuộc sống có ba có em trai khi còn lại lần nữa, truyện lần này chọn cuộc sống không giống như trước kia,Lần này không để cho bản thân tiếc nuối,Bảo vệ hạnh phúc thuộc về mình,Tìm một tình yêu đồng kí ức cho bản thân và tìm người mình yêu để sống những ngày tốt đẹp sau này,Không còn cầu gì nhiều. Kết quả về tình yêu bi kịch của thanh niên trí thức xuống nông thôn và cô gái nông thôn. Cuộc sống dè dặt bên người ba khi mẹ mất. Trong lúc hôn nhân của mình cũng không thể làm chủ bị gả cho người chồng không tốt. Tiểu Hoa lại trở về cuộc sống có ba, có em trai khi còn bé. Sống lại lần nữa chọn cuộc sống không giống như trước kia. Lần này không để cho bản thân tiếc nuối. Bảo vệ hạnh phúc thuộc về mình. Tìm một tình yêu cho bản thân và tìm người mình yêu để sống những ngày tốt đẹp sau này. Không còn cầu gì nhiều. *** “Chị, chị... chị thấy thế nào?” Tiểu Hổ nhìn gương vài lần sau đó chạy đến trước mặt Tiểu Hoa hỏi. Tiểu Hoa đưa tay lên sờ soạng đầu tóc ngắn ngủn của nó một chút cười nói “Em trai của chị hôm nay rất tuấn tú!” Tiểu Hổ tiến lên ôm lấy Tiểu Hoa, để đầu lên trên vai cô nói “Chị, cám ơn chị!” Tiểu Hoa đưa tay lên đánh vào đầu nó một cái tát, quay mặt sang xấu hổ nói “Cảm ơn cái gì chứ? Chị là chị của em!” Tiểu Hổ ôm thật chặt Tiểu Hoa, Tiểu Hoa cũng vây quanh ôm tiểu Hổ, cũng nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng của nó. “Chú rể thu xếp thế nào rồi?” Cao Giang Cảnh đẩy cửa vào hỏi, kết quả vừa đẩy cửa ra sắc mặt biến thành màu đen, túm Tiểu Hoa qua nói với tiểu Hổ “Một hồi thì có vợ để mà ôm.” Tiểu Hoa cười một tiếng. An ủi tiểu Hổ xong thì đi đến phòng ba Giang, kết quả ba Giang đang co quắp không ngừng túm quần áo, muốn nó càng thẳng hơn. Tiểu Hoa cười tiến lên nói “Ba! Vốn là ủi vô cùng thẳng, không cần lo lắng nữa!” Ba Giang ngốc nghếch cười nhìn Tiểu Hoa có chút ngượng ngùng hỏi “Một lát ba không lên sân khấu nhường cho con nói có được không? Người ta có thể cảm thấy không tốt hay không?” “Nếu không thì ba lên?” Tiểu Hoa hỏi. Ba Giang vội vàng lắc đầu nói “Ba không thể nói được, nói không được...” “Vậy không cần lo lắng, ba à! Cứ ở nhà chờ, một lát thì con dâu cưới vào cửa!” Tiểu Hoa an ủi ba nói. Ba Giang gật đầu một cái lại hỏi chuyện này đến chuyện khác, bao lì xì mang đủ không? Nhẫn để ở đâu? Giấy kết hôn cất xong chưa, vv... Tiểu Hoa đều nhất nhất trả lời. Rốt cục người bên ngoài chuẩn bị xong không, chuẩn bị cầm pháo đi đón chú rể. Tiểu Hoa cười cười với ba Giang mới đi ra ngoài. Kết quả vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy hai tên nhóc quỷ nhà mình một đứa cầm lấy pháo, một đứa cầm bật lửa còn cách đó không xa, vì thế cô vội vàng kêu bọn nó lại. “Các con hôm nay an phận cho mẹ một chút! Nhớ kỹ chưa?” Tiểu Hoa một tay túm một lỗ tai của hai đứa hỏi. “Nhớ kỹ! Nhớ kỹ!” Nhiên Nhiên vội vàng nói. Thần Thần cũng không chịu yếu thế nói “Bảo đảo phục tùng mệnh lệnh, mẹ, nhẹ chút... đau...” Tiểu Hoa nghe được bọn nó trả lời sau đó mới buông lòng tay nói “Hôm nay ngoan ngoãn ở bên ông ngoại, biết không?” Hai bé vội vàng gật đầu một cái từ trong đám người vọt vào trong phòng. Tiểu Hoa chà xát tay cũng có chút khẩn trương nhỏ. Hôm nay là hôn lễ của tiểu Hổ, làm chị Tiểu Hoa vẫn cảm thấy không có chuẩn bị thỏa đáng. Bất quá nhìn thấy em trai ở phía trước cười vui vẻ thì Tiểu Hoa càng không ngừng nói cho mình phải cố lên. Chỉ chốc lát sau chờ người dẫn chương trình sau khi nói xong thì Tiểu Hoa và tiểu Hổ ngồi vào trong xe, ở trong tiếng pháo chạy đến nhà cô dâu. ... Mời các bạn đón đọc Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc của tác giả Băng Thủy Đích Ngư. Kể từ sau khi Cao Giang Cảnh tỏ tình với Tiểu Hoa thì Tiểu Hoa bắt đầu dùng ánh mắt đàn ông nhìn anh. Anh không phải rất tuấn tú, thậm chí thoạt nhìn còn có một chút đần độn, cũng không phải biết rất nhiều lời. Nhưng mà anh luôn làm được nhiều hơn nói, đối với mình và người nhà cũng rất tốt. Quan trọng nhất là anh cũng không miễn cưỡng hiểu rõ về Cao Giang Cảnh thì Tiểu Hoa càng cảm thấy anh là người có thể dựa vào khó có được, chẳng qua mình cứ như vậy chấp nhận anh đối với anh có công bằng hay không? Tiểu Hoa có phiền não bình thường đều nhờ ba Giang cố vấn."Mẹ con lúc đó mang thai con cũng không có yêu ba, bà cũng cảm thấy rất áy náy với ba cho nên sau khi cưới cố gắng yêu ba mới có cuộc sống hạnh phúc sau này. Thật sự ba cũng không có để ý mẹ con nói chỉ là lợi dụng ba, chẳng qua là có thể bảo vệ bà thì ba cũng cảm thấy rất hạnh phúc." Ba Giang cũng không có trả lời vấn đề của Tiểu Hoa mà ngược lại Hoa sống lại quá trễ nên không có thể cứu sống mẹ vẫn thật đáng tiếc, vì thế buồn bực nói "Ba, nếu con có thể trở về sớm một chút có phải mẹ sẽ không rời khỏi chúng ta hay không?"Ba Giang lắc đầu nói "Thật sự ba vẫn cảm thấy con trở về là bởi vì mẹ của con. Mẹ con nhìn thấy ba và tiểu Hổ sống quá khổ cho nên mới làm cho con trở về, ba vẫn nghĩ như vậy. Cho nên con không cần tự trách mình, con đã làm rất tốt..."Tiểu Hoa tựa đầu vào trên bả vai của ba Giang có chút lo lắng hỏi "Ba, ba nói Cao Giang Cảnh sẽ vẫn yêu thích con giống như ba yêu thích mẹ hay không?""Tình cảm là cần phải kinh doanh, con bỏ ra, nó cũng bỏ ra thì các con mới có thể có hạnh phúc!" Ba Giang ôm nửa người Tiểu Hoa Hoa suy tư thật lâu cô không nghĩ sẽ buông tha cho người đàn ông Cao Giang Cảnh này. Cho dù hiện tại tự mình biết mình cũng không thương anh, nhưng mà cô tin chắc chỉ cần Cao Giang Cảnh vẫn không thay đổi tình cảm dành cho mình thì mình khẳng định sẽ động lòng.* * *Tiểu Hoa nhìn Cao Giang Cảnh đánh quyền với tiểu Hổ không có một tia không kiên nhẫn thì quyết chạng vạng Cao Giang Cảnh phải đi về thì Tiểu Hoa cùng đi ra công viên với anh, ngồi ở ghế dài công viên Tiểu Hoa suy tư thật lâu mới hỏi "Anh Cảnh, anh sẽ vẫn luôn đối xử tốt với em như vậy được không?"Cao Giang Cảnh gật đầu một Hoa một hồi lâu cũng không nói gì, lúc Cao Giang Cảnh dường như không chịu nổi loại yên lặng này thì cô mới chậm rãi nói "Tình yêu là cái gì? Em vẫn nghĩ đến tình yêu sẽ không rơi xuống người em.""Hiểu Hoa em ——" Cao Giang Cảnh có chút đau lòng nghe giọng nói đầy cô đơn của Hoa ngăn cản anh tiếp tục nói "Mẹ em sinh ra ở một nhà nông rất bình thường, nhưng mà chính là trong nhà bình thường như thế dáng vẻ của mẹ lại rất đẹp. Cho nên từ nhỏ được lớn lên ở trong tiếng nịnh hót và cùng hâm mộ nên mẹ rất là kiêu ngạo, mẹ đi học cũng không tệ. Trước năm đó mẹ tốt nghiệp trung học phổ thông, mẹ vốn cảm thấy đàn ông nông thôn không thể thỏa mãn với khát vọng sống và tình yêu tốt đẹp của mình. Mẹ vẫn cảm thấy mình không giống người bình thường vì thế luôn khinh thường những anh nông dân thô lỗ thường xuyên quấn quýt bên cạnh mẹ, trong đó lại bao gồm cả ba."Nói tới đây, Tiểu Hoa dừng một chút rồi tiếp tục nói "Trong lúc đó, chỗ nông thôn của mẹ có một nhóm người thành phố xuống nông thôn. Trong đó có một người tên là Lý Hướng Dương người Bắc Kinh, dáng vẻ của ông rất tuấn tú, sáng như ánh mặt trời, hơn nữa lại hiểu biết rất nhiều, thỉnh thoảng cùng mẹ nói chuyện ngoài núi, nói chuyện trong thành phố... cứ như vậy mẹ từ từ chìm đắm vào. Mẹ cảm thấy Lý Hướng Dương là người đàn ông thích hợp nhất của mình. Đương nhiên mẹ giản dị, trí tuệ, xinh đẹp... cũng hấp dẫn Lý Hướng Dương. Lý Hướng Dương ở nông thôn không đợi mấy năm thì từ trong miệng người nhà biết được muốn thi lại tốt nghiệp trung học phổ thông. Vì thế ông nóng lòng rời đi liều mạng đi đọc cuối cùng lại thi về Bắc Kinh, tình yêu cuồng nhiệt lúc đầu gặp nhau của nam nữ không cam lòng cứ như vậy chia tay. Trong lúc người nhà phản đối thì Lý Hướng Dương vẫn cùng mẹ kết hôn rồi mang theo mẹ cùng nhau trở lại Bắc Kinh.""Nhưng mà không được vài năm thì một lần ba vào thành phố mua đồ thì phát hiện cô gái mình từng thích qua có cuộc sống rất vất vả. Vì thế ba lại giúp mẹ, khi đó bụng của mẹ đã phình to, bên trong đã có em. Từ trong vài lời của mẹ thì ba biết được sau khi bà gả cho Lý Hướng Dương cũng không hạnh phúc, cho dù đã kết hôn nhưng mà không có ai thừa nhận hôn nhân của bọn họ. Mẹ từ nông thôn vào thành phố và người trong thành phố có vẻ không hợp nhau, càng là như thế mẹ lại càng tự ti. Nhưng mà lúc ấy chỉ có duy nhất là Lý Hướng Dương có thể an ủi mẹ nhưng lại ở trong trường học trải qua cuộc sống học sinh của ông. Lúc vừa mới bắt đầu thì Lý Hướng Dương còn an ủi mẹ, nhưng mà dần dần cuộc sống đại học muôn màu muôn vẻ và kiến thức học vô tận hoàn toàn làm cho ông say mê, ông rốt cuộc không rảnh bận tâm mẹ. Mẹ mỗi lần bày tỏ đều làm cho ông rất phiền chán, dần dần ông lại viện lý do việc học mà chuyển đến ký túc xá trong trường học ở. Hành động này của ông chọc cho bà nội em vốn không thích mẹ lại đối với mẹ càng thêm chán ghét. Không có bạn bè, không có người nhà, người yêu cũng không có ở bên cạnh nên mẹ từ từ héo rũ. Lúc này Lý Hướng Dương lại đi thân thiết với một cô bạn học cùng trường, thậm chí bà nội cũng biết nhưng bọn họ đều gạt mẹ. Lúc mẹ phát hiện thì Lý Hướng Dương và cô bạn học kia đã nảy sinh ra cảm tình, mẹ em là người kiêu ngạo khi biết chồng mình thay lòng đổi dạ, biết ba mẹ chồng mình không thích thì mẹ dứt khoát đưa ra ly hôn. Nhưng mà lúc ly hôn mẹ cũng không biết trong bụng của mẹ đã có em, mẹ từ chối nhà họ Lý giúp đỡ một người về quê hương. Lúc này hôn nhân thất bại còn mang thai nên mẹ căn bản không dám về nhà, chỉ có thể tránh ở trên huyện nghĩ chờ đến khi em sinh ra thì lại tính đường về sau. Lúc này ba xuất hiện, ba lấy lý do không muốn cho em có xuất thân không tốt nên cầu hôn mẹ."Cao Giang Cảnh thật không ngờ Tiểu Hoa có thân thế như vậy, rất là đau lòng nhìn cô gái yếu ớt trước mắt này yếu, vươn tay ôm lấy cô vào trong lòng mình. Dùng cách của mình an ủi cô."Tình cảm của mẹ dành cho ba là sau khi kết hôn, trong cuộc sống chung từ từ bồi dưỡng ra. Ba giúp mẹ lấy được tha thứ của ông bà ngoại, giúp nuôi dưỡng chăm sóc hai ông bà trước lúc lâm chung, đối xử với mẹ vô cùng săn sóc, mẹ mới chậm rãi yêu ba. Cũng vì ba có thể có đứa nhỏ thật sự của mình mà bất chấp thân thể suy yếu sinh ra em trai. Ba cũng vì mẹ càng thêm yêu thương cưng chiều em. Trước khi em 9 tuổi, em trải qua cuộc sống không thể kém hơn người trong thành phố bao nhiêu, đó là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc sống của em. Nhưng chỉ có kia một năm ba sinh bệnh, mẹ vì chăm sóc cho ba lúc vào núi hái thuốc thì không cẩn thận lăn xuống từ trên sườn núi..." Tiểu Hoa nói tới đây có chút nghẹn Giang Cảnh lấy khăn giấy từ trong túi quần ra giúp cô lau nước mắt."Trước khi mẹ lâm chung từng nói với em, gả cho ba là hạnh phúc nhất mà cả đời này mẹ đã lựa chọn. Mẹ còn nói làm người phải tự biết mình, không cần luôn tham vọng quá cao. Mẹ còn nói, con gái phải gả cho người chồng có thân phận tương đương với mình mới có tiếng nói chung... Mẹ nói, bà yêu ba!" Tiểu Hoa nói xong trực tiếp nhìn chằm chằm Cao Giang Cảnh hỏi "Anh Cảnh, anh vẫn sẽ đối xử tốt với em như vậy hả? Cho dù bây giờ em không có yêu anh, anh cũng đồng ý cho em thời gian ư? Cho dù thời gian này bao lâu anh cũng đồng ý chờ em sao?"Cao Giang Cảnh vui vẻ, không dám tin tưởng muốn xác nhận lại "Anh đồng ý thì em có phải cũng đồng ý ở chung một chỗ với anh hay không?"Tiểu Hoa gật đầu một cái nói "Ở chung với em một chỗ rất phiền phức, em có rất nhiều chuyện, thân thế, chuyện nhà cũng rất phức tạp. Em sẽ không nhận cha ruột em, anh cũng sẽ không miễn cưỡng em có phải hay không? Em không muốn lại dính líu gì đến nhà bọn họ nữa, anh cũng đồng ý theo em, sẽ không cảm thấy em không lương thiện chứ?"Cao Giang Cảnh nhìn ra Tiểu Hoa bất an nên đặt hai tay khoát lên hai bờ vai của Tiểu Hoa, nghiêm túc nói với cô "Hiểu Hoa, anh muốn ở chung một chỗ với em, sẽ tôn trọng lựa chọn của em. Lại nói chuyện nhà cha ruột của em vốn nên để cho tự em giải quyết. Yêu cũng được, hận cũng được, đây đều là sự lựa chọn của em, anh cũng sẽ ủng hộ em. Huống chi em chẳng qua là không muốn quan tâm bọn họ mà thôi. Chuyện này cũng không quá đáng, có phải không?""Anh Cảnh, anh cẩn thận suy nghĩ lại cho kỹ, ở chung với em một chỗ sẽ rất phiền toái, không chỉ có muốn chăm sóc ba và em trai còn có nhiều chuyện phiền lòng như vậy, em... không muốn anh hối hận." Tiểu Hoa một lần nữa xác Giang Cảnh không có trả lời vấn đề của Tiểu Hoa mà vươn tay nắm tay cô nói "Anh đưa em về nhà, bạn gái của anh!"Nghe xong lời của anh Tiểu Hoa biết anh cũng không ngại, vì thế mặc anh nắm tay mình đưa về Giang Cảnh ở bộ đội bề bộn nhiều việc nhưng mà lúc có thời gian rãnh rỗi thì anh sẽ tìm Tiểu Hoa. Hai người không có hương vị kích tình nhưng bắt đầu ở chung rất là ấm áp, bình thản. Có đôi khi chẳng qua là nắm tay đi dạo một vòng ở trong công viên thì Cao Giang Cảnh đã rất vui vẻ. Anh rất thích cảm giác đan xen 10 ngón tay với Tiểu với Tiểu Hoa thì Cao Giang Cảnh cũng sẽ không chỉ một mặt yêu thương cưng chiều, một chút hành vi của Tiểu Hoa nói ví dụ như mùa đông lớn muốn ăn kem ly, mùa hè ăn mặc quá mức mát mẻ thì Cao Giang Cảnh đều sẽ biểu đạt bất mãn của mình, lời lẽ nghiêm khắc từ chối. Nhưng mà Tiểu Hoa đủ loại yêu cầu tình thú, nói ví dụ như chuyện chụp hình lưu niệm… vv. Mặc dù không phải rất thích nhưng anh cũng sẽ phối hợp, chụp xong còn chọn một tấm thích nhất nhét vào trong ví tiền của mình.* * *"Hoa Hoa, cậu và anh Cảnh làm cho tớ nghĩ giống như vợ chồng già sống chung thật nhiều năm đấy!" Hạ Đồng nhìn hai người ở chung cảm khái Hoa cười nói "Vậy cậu và Hạo Nam không phải càng giống à? Các cậu đã ở chung nhiều năm như vậy mà!""Thật buồn nôn mà, hai cô gái đang yêu đương kia, không cần ở bên cạnh kích thích người cô đơn là tớ đây! Buồn nôn muốn chết!" Vương Tử Nghiên đá đá Hạ Đồng bất mãn nói. Không phải là không muốn đá Tiểu Hoa, bởi vì lần trước cô ngắt Tiểu Hoa một cái sau đó anh họ nhà mình lại liếc mình vài cái nữa đấy!"Chẳng lẽ cậu lại không tò mò Tiểu Hoa và anh Cảnh thân thiết như thế nào hả?" Hạ Đồng đá lại cô Tử Nghiên gật đầu một cái nói "Tớ đương nhiên muốn biết, nhưng mà bọn họ không nói chúng ta làm sao biết được? Chẳng lẽ nghiêm hình tra tấn?" Nói xong Vương Tử Nghiên làm bộ hung ác xoa cổ tay của Hoa vội nói "Chính là như các cậu nhìn thấy vậy đó! Không có gì khác."Hạ Đồng ngạc nhiên nói "Không phải chứ? Không có hôn hay ôm một cái hả?""Loại chuyện như vậy làm sao phải nói cho các cậu chứ? Các cậu cũng quá nhiều chuyện rồi!" Tiểu Hoa than thở nói. Thật sự Cao Giang Cảnh có cõng mình, ôm qua mình, ngược lại là không có hôn qua mình. Tiểu Hoa vuốt cằm âm thầm suy đoán chẳng lẽ mình không có sức quyến rũ ư?’"Đồng Đồng, không cần hỏi nữa, cậu không thấy đang trở về chỗ cũ hả?" Vương Tử Nghiên trêu ghẹo nói, nhân cơ hội ngăn cản không hỏi tiếp nữa. Dù sao một người là anh họ nhà mình, một người là chị dâu họ tương lai, chuyện đó cũng không thể đắc tội được đâu! Thể loại Hiện đại, trùng sinhEdit + Beta đêmcôđơnConverter ngocquynh520 Số chương 56 chươngCâu chuyện kể về một chàng trai trí thức xuống nông thôn công tác và gặp một cô gái nông sống của Tiểu Hoa không được tốt, bị gả cho người chồng không tốt mà không thể bị phản lại lần nữa cô nhất định không để mọi chuyện xảy ra như cũ, cuộc sống với em trai của cô nhất định sẽ tốt đẹp và hạnh sẽ cố hết sức nỗ lực bảo vệ hạnh phúc của đời mình. Editor demcodon“A ừ...” Đầu đau quá! Chẳng lẽ là ngày hôm uống quá nhiều rượu đỏ sao? Lý Lạc dùng tay gõ gõ đầu, cố gắng làm đầu giảm bớt đau đớn. Mặc dù vẫn muốn ngủ tiếp nhưng không được, phải dậy thôi, cho dù không muốn thì hôm nay cũng là ngày kết hôn đó!Dùng sức chống thân thể lên, kỳ lạ thật? Sao giường nhà cô lại cứng như thế? Lý Lạc chậm rãi mở mắt, nhìn lên đỉnh màn, trợn tròn mắt, lại vươn tay vén màn lên, nhìn cảnh tượng xa lạ mà quen thuộc trước mắt. Lý Lạc ngẩn người, chỗ này sao lại rất giống chỗ mình ở lúc trước thế?“Tiểu Hoa, con tỉnh rồi hả? Khá hơn chút nào không?”Lý Lạc chậm chạp lấy lại tinh thần, sửng sốt, thất thần gọi “Ba!”Người ba chỉ có thể xuất hiện ở trong trí nhớ đi tới, dùng tay xoa xoa đầu cô, thở dài một cái thì thào nói “Bớt nóng là tốt rồi?”Là ba, là mùi hương của ba, Lý Lạc kích động dùng hết sức ôm lấy người ba mà cô chỉ có thể thấy ở trong mơ mà gào Giang sợ hết hồn, đứa nhỏ này sao vậy? Nhất thời không biết làm sao, ông đành ôm cô dỗ dành “Tiểu Hoa ngoan, không khóc, không khóc, ba ở đây, ba ở đây...”Lý Lạc khóc rất lâu mới ngừng lại, cầm lấy chén nước trong tay ba uống, sau đó uống thêm nửa ly sữa tươi, lại bị ba buộc uống thuốc xong rồi mới trở về giường nằm đắp khi ba Giang đi ra ngoài, Lý Lạc mới chống người ngồi lên, đặt tay lên mặt nhéo một cái “A ——” đau quá, không phải là mơ... Nhìn tới cánh tay của mình, rõ ràng là bàn tay của một đứa bé mà! Chẳng lẽ mình đã trở lại lúc còn bé rồi, trở lại lúc mình còn là Giang Tiểu Hoa ư?Mặc quần áo tử tế xuống giường đi ra sân, nhìn những hình ảnh quen thuộc trước mắt, từ từ ngồi xổm xuống, nước mắt lại chảy xuống lần nữa, đây...thật sự là... tốt quá, thật sự là... tốt quá...“Chị, sao chị khóc? Chưa hết bệnh hả? Còn khó chịu không?” Tiểu Hổ đi chơi từ bên ngoài về nhìn thấy chị mình đang ngồi khóc ở trong sân, chân ngắn nhỏ nhắn chạy vội Lạc, không, Giang Tiểu Hoa lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn lên “Xì ——” vui vẻ. Trên mặt tiểu Hổ dính đầy đống màu đen, dưới mũi còn có hai hàng nước mũi, trong mắt tràn đầy sự lo lắng nhìn cô.“Tiểu Hổ à, em cũng lớn rồi còn không chú ý vệ sinh, nhìn cái mặt bẩn của em nè.” Tiểu Hoa lôi kéo tiểu Hổ đi vào trong nhà, dựa theo ấn tượng mơ hồ cầm cái chậu trong góc tường lên. Sau đó đổ ít nước sạch vào, đổ chút nước nóng từ trong ấm ra, lại múc chút nước lạnh từ trong lu nhỏ, thử xem nước có ấm không. Sau đó cầm khăn lông sạch sẽ ở trên kệ để vào chậu, dùng khăn lông lau mặt sạch sẽ cho tiểu Hổ trước rồi mới rửa mặt cho nó.“Chị, bệnh của chị tốt hơn chưa?” Tiểu Hổ ngước đầu Hoa gật đầu một cái, mang nước bẩn trong chậu đổ ra ngoài sân, nhìn tiểu Hồ đi theo mình cười nói “Ừ, chị khỏe rồi, em xem em đi, có chút nào giống đàn ông không? Chị bị bệnh thì em không tự rửa mặt được hả? Đúng là cậu nhóc bẩn mà.”“Hì hì, em nhìn không thấy, tắm cũng không sạch sẽ.” Tiểu Hổ làm bộ chính trực Hoa dùng ngón tay đâm đâm lên trán cậu “Em đó, lười thì có, nếu chị không có ở đây thì cả đời này em cũng không rửa mặt hả?”“Chị không ở đây? Chị muốn đi đâu? Có phải đi với mẹ hay không?” Tiểu Hổ nghe được lời nói của Tiểu Hoa sợ tới mức hai con mắt đỏ Hoa sửng sốt, để chậu xuống, ôm lấy tiểu Hổ an ủi “Chị đùa với em đó! Chị không đi đâu hết, chị sẽ ở đây với em.”“Ngoéo tay!” Tiểu Hổ đưa ngón tay út Hoa cũng đưa ngón tay út của mình ra, lắc đầu một cái, đã bao lâu cô chưa ngoéo tay với người khác? Hai ngón tay móc lại một chỗ “Ngoéo tay, thắt cổ, một trăm năm không được thay đổi, ai vi phạm thì trở thành... con rùa nhỏ.”Tiếng cười của hai chị em phát ra như tiếng chuông bạc...Ba Giang đi tới trước nhà, nghe tiếng cười truyền ra từ trong nhà thì sửng sốt, đã bao lâu rồi ông không có nghe được tiếng cười của tụi nhỏ nhà mình. Đi vào trong sân thì thấy hai đứa bẻ chạy như bay tới chỗ mình, cúi người ôm hai đứa bé, người đàn ông một mét bảy cũng nhịn không được mà chua xót.“Ba, ba, chị hết bệnh rồi, còn rửa mặt cho con nữa.” Tiểu Hổ vui vẻ nói cho ba Giang biết.“Ba, ba không biết tiểu Hổ bẩn bao nhiêu đâu, nhìn không ra màu da ban đầu luôn...” Tiểu Hoa cũng bĩu môi ôm lấy ba Giang làm nũng, có thể nhìn thấy ba... thật tốt, làm nũng với ba... cũng thật tốt...Ba Giang mỗi tay kéo một đứa nhỏ, nghe hai đứa nhỏ mỗi người một câu làm lòng ấm sau, ba Giang làm cơm xong gọi hai đứa bé vào ăn cơm, Tiểu Hoa uống chén cháo, trước mắt không có bao nhiêu món ăn, lại nghe âm thanh ba và tiểu Hổ uống cháo “xùm xụp“. Mặc dù thô lỗ, nhưng Tiểu Hoa lại cảm thấy rất thỏa mãn, đây... chính là mùi vị và âm thanh trong trí nước xong xuôi, ba Giang đuổi Tiểu Hoa và tiểu Hổ đi ra ngoài. Tiểu Hoa muốn rửa chén giúp nhưng ba không cho. Dưới sự giám sát của ba Giang, Tiểu Hoa đành phải uống tối đùa giỡn với tiểu Hổ xong, sau đó đốc thúc nó đi rửa chân, còn buộc nó đánh răng, hai người nằm trên giường một lát thì ngủ vì uống nước quá nhiều cho nên nửa đêm Tiểu Hoa phải dậy vì buồn tiểu, xuống giường tìm cái bô để giải quyết nhu cầu thân thể, vừa mới chuẩn bị lên giường thì Tiểu Hoa đột nhiên thấy phòng của ba mẹ sáng đèn. Tiểu Hoa tò mò muốn đi xem ba đang làm gì. Lén lút đi tới cửa phòng ba, vừa định hỏi tại sao ba còn chưa ngủ thì nghe được giọng của ba.“Mẹ hai đứa, Tiểu Hoa hết bệnh rồi, em thấy thế nào? Em yên tâm, anh đã gọi điện thoại cho người kia, hắn đồng ý nuôi Tiểu Hoa. Về sau Tiểu Hoa có thể đi học như bao đứa trẻ khác, không chừng còn có thể lên đại học. Tiểu Hoa của chúng ta rất thông minh, nhất định sẽ qua thật tốt... Còn có một chuyện, em đó, đừng trách anh, anh không tính chữa bệnh, ung thư này có chữa cũng không hết, cũng không thể vì vậy mà lãng phí tiền bạc. Anh muốn bán nhà để tiền lại cho tiểu Hổ, gửi vào trong thể tín dụng. Anh cũng hỏi rồi, có thể nửa năm lấy một lần, hẳn là có thể cho nó dùng để đóng tiền đến trường. Sau đó anh tính gửi tiểu Hổ đến nhà cô nó, cũng không còn cách nào khác. Mặc dù cô nó có chút tật xấu nhưng đối xử với tiểu Hổ cũng không tệ lắm. Mẹ hai đứa, em sẽ không trách anh đúng không...”Tiểu Hoa ở ngoài cửa sổ che miệng lại, cố gắng đè nén tiếng của mình, lại lặng lẽ trở về phòng mình. Dưới ánh sáng yếu ớt, cô nhìn tiểu Hổ trên giường, Tiểu Hoa rốt cuộc không khống chế được tâm tình. Thì ra... ba... đã sớm biết... bệnh của mình, thì ra... ba... chỉ muốn cho cô cuộc sống tốt hơn... Trong đầu nghĩ tới tính toán của ba, nghĩ tới tiểu Hổ sau khi mình bị đưa đi ngay cả tiểu học cũng không có học xong, tiền của ba để lại cho nó đều đi đâu? Sau khi mình tìm được tiểu Hổ cũng không nghe nó nhắc tới cô...Mình nên làm gì đây? Ông trời ơi, bây giờ con phải làm gì đây...? Không đúng, tiểu Hổ từng nói qua, thầy thuốc Trung y đầu thôn Đông có châm cứu cho ba vài lần đã làm cho ba vốn không sống đến 1 năm mà kéo dài đến 3 năm, mà lúc đó châm cứu cô đã rời đi hơn nửa năm. Vậy có phải để cho ba trị sớm một chút thì cũng có thể sống lâu hơn một chút hay không?Vừa mới moi ra từ trong miệng tiểu Hổ biết được bây giờ nó 5 tuổi, cô 9 tuổi, còn có 4 ngày nữa là cúng 49 ngày của mẹ. Mẹ mất vào ngày 21 tháng 5 năm, bây giờ là ngày 5 tháng 7 năm 1991. Cô nhớ rõ còn thiếu vài ngày nữa mới kết thúc kỳ nghỉ hè năm đó thì cha đến đón mình, ngày 1 tháng 9 khai giảng cũng chính là còn cách hơn 15 ngày cha tới đón mình. Cô nhất định phải làm cho ba bỏ ý định giao cô cho cha trong vòng 1 tháng, cũng phải làm cho ba tới thầy thuốc Trung y kia chữa bệnh, ba nhất định có thể sống lâu hơn một chút...Mặc dù cha cuối cùng vẫn đứng về bên Tô Thiên Triết, nhất định phải bắt mình gả cho hắn, nhưng mấy năm qua ông đối với mình cũng không tệ. Mặc dù mẹ kế kia tương đối thương con trai của bà, nhưng vì cha và ông nội kiểm soát nên cũng không làm gì dù mẹ là vợ cả của cha nhưng ở nhà họ Lý không ai thừa nhận bà, chỉ vì mẹ là cô gái nông thôn đơn thuần do cha mang về, nghe mẹ nói cũng chỉ là nhận giấy hôn thú với ba chứ không có đãi tiệc rượu, làm cho mọi người đều nghĩ mình là con gái riêng, là kết quả cha không kiềm chế được trước khi kết hôn. May mắn là sau khi mẹ rời khỏi mới phát hiện mình mang thai, lúc cha vừa ly hôn với mẹ xong thì kết hôn ngay lập tức, làm cho mình cực kỳ hoài nghi nhân phẩm của cha, mà nó cũng là nguyên nhân làm cho tình cảm cha con cô có ngăn thôi, cô cũng đã sống lại thì không cần thiết phải rối rắm nghĩ đến mấy chuyện cũ này nữa. Đời này cô sẽ chăm sóc cho ba thật tốt, nuôi tiểu Hổ thật tốt, tìm người thật lòng yêu thương mình để sống cả đời nữa là đủ. Mấy chuyện tình yêu hận thù của mẹ, ba, cha và mẹ kế trước kia đều không liên quan tới mình, mình cứ sống cuộc sống tạm ổn như vây giờ là đủ lúc suy nghĩ thật lâu thì trời cũng dần sáng, Tiểu Hoa lúc này mới chìm vào giấc ngủ, cũng may là gần đây cô bị bệnh nên ba Giang cũng không gọi cô dậy. Chờ lúc Tiểu Hoa tỉnh dậy thì đã giữa trưa, đứng lên rửa mặt xong thì thấy ánh mắt buồn bã của tiểu Hổ.

sống lại bảo vệ hạnh phúc