Truyện Người yêu, fan tình, nhỏ đĩ … cùng là vợ tôi v ề thnóng đẫm nước mắt…. Chị mtại 1 hòm nhỏ dại và nạm ra một bức ảnh. Đúng rồi, đó là hình họa tôi, tôi lưu giữ hồi yêu nhau cô ấy xin tôi một tấm hình để cài đặt vào ví. Chị chuyển thêm vào cho tôi
Vợ đi công tác, tôi gọi thì nghe, nhắn tin thì trả lời, còn không cũng thôi trừ những lúc nhờ tôi giải quyết việc gì đó ở nhà. không có nơi giải bày và có thể là để trách vợ vô tâm, đôi lúc vô tình với người yêu thương mình. Từ lúc quen nhau đến khi cưới, tôi
Đọc truyện Vợ Tôi Là Paparazzi online, Giới thiệu: Năm năm trước vì một lần bị Hạ Sầm Minh hiểu lầm hạ độc,
oyTOf. Chương 71 Tác giả Nguyệt Tình Cao Edit Phong Vũ Beta Iris Bà Thư Mai vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, hơi giật mình nhìn con trai đã đi ra khỏi nhà, đi không hề quay đầu, sau khi sực tỉnh, bà mới từ trên ghế nhảy lên, gào thét với cái bóng của con trai “Con đứng lại đó cho mẹ! Thái độ của con là gì đấy hả?” “Con nó đã quyết tâm ra đi rồi thì bà có gọi nó thế nào cũng vô dụng.” Diệp Thắng Kiền hừ một tiếng sau đó nói “Đừng có mà bảo tôi đuổi theo con. Tránh nó lại giận lây cả tôi.” Chất giọng tràn ngập quyền uy của ông từ trên cầu thang vọng xuống “Nhưng mà bà nó này, nếu bà lại làm chuyện con nó ghét thì chẳng những con nó ghét bà mà tôi cũng chẳng nhìn nổi bà, sau này cháu bà cũng sẽ ghét bà.” Bà Thư Mai nghe xong liền bắt đầu thấy chán nản. “Cô.” Lúc này Thư Chí Hoa đứng bên cạnh bà nơm nớp lo sợ hỏi “Sau này con nên làm gì?” Em họ đã hoàn toàn ghét chị ta khiến chị ta vô cùng bất an. “Cái này thì!” Bà Thư Mai lặng im vài giây, càng khiến trái tim Thư Chí Hoa như muốn vọt tới cổ họng, chị ta cố cười, nhìn chăm chú vào cô mình nói “Cô, hay là con về nhà trước nhé!” Thư Mai tiếp tục im lặng trong một phút rồi thở dài một hơi “Con không cần về đâu.” Khóe miệng Thư Chí Hoa khẽ cong lên, cô quả nhiên vẫn luôn bao bọc cho mình. Nghĩ đến đó, chị ta hất lọn tóc trượt xuống má, cảm giác căng thẳng cũng không còn. “Ngày mai cô sẽ đưa con về!” Bà Thư Mai lại cau mày nói “Đã trễ thế này, con thân gái một mình đi về không tiện.” Ngón tay Thư Chí Hoa đang giơ ra lập tức cứng đờ giữa không trung, thật lâu vẫn không hạ xuống. Bên ngoài căn nhà, Giản Ái ghé vào tai Diệp Tu nói “Sau này cũng không về sao? Vừa rồi hình như ba cũng không nói gì.” Ánh mắt Diệp Tu chợt lóe sáng, anh nắm chặt tay cô “Thực sự không về nữa.” Bóng dáng cao lớn của anh dưới đầy trời đầy sao lại càng mạnh mẽ khiến người ta không dám nhìn gần. “Anh đừng có mà hại em.” Giản Ái cắn môi cười khổ, “Coi chừng mẹ anh lườm em đứt cổ.” “Anh mà cái loại ông chồng chỉ biết lo cho bản thân mà không để ý đến hậu quả sẽ gây ra cho em thế sao?” Diệp Tu nhìn chăm chú Giản Ái một lát sau đó khoác áo lên người cô “Anh sẽ nói chuyện với ba sau, cha con anh mà đã liên thủ thì thiên hạ vô địch, còn sợ bắt không được mẹ anh. Đương nhiên, khi cần thiết, em cũng phải lên sân khấu diễn vai hiền lành, để mẹ biết em là nàng dâu tốt.” Nước mắt không hề trở ngại trượt khỏi mắt Giản Ái. Cô cứ thế im lặng mà khóc. Diệp Tu cất tiếng thở dài trong cuống họng, anh ôm lấy bờ vai cô, nâng mặt cô lên “Khóc cái gì chứ, người ta nhìn thấy lại tưởng anh bắt nạt bà bầu đấy.” Không thấy người ta đang cảm động à! Giản Ái nước mắt lưng tròng âm thầm mắng anh. “Em cười một cái đi!” Diệp Tu mỉm cười cúi đầu, dùng ngón cái lau đi nước mắt trên mặt cô. “Anh chắc chắn là muốn em trong tình trạng như vậy sao?” Giản Ái nức nở hỏi anh. “Sợ cười rộ lên sẽ xấu hơn hả?” Diệp Tu nhếch mày ngắm cô. Giản Ái hừ một tiếng nhịn không được cười nói “Nếu em không đẹp, anh sẽ cưới em sao?” “Cưới chứ!” Diệp Tu cường điệu gật đầu “Bởi vì con người của anh hay mềm lòng thích nhất là những người đáng thương.” “Ai đáng thương chứ?” Giản Ái giậm chân lấy tay gõ đầu anh. “Em mà còn gõ nữa thì cứ thử xem.” Diệp Tu làm ánh mắt cảnh cáo. “Người ta chỉ là có bầu thôi,” Giản Ái không cam lòng ngừng chân thu tay lại than thở, “chứ có phải tàn phế đâu.” “Anh thấy lúc em mang thai còn muốn đáng sợ hơn cả tàn phế ấy.” Diệp Tu lành lạnh ngắt lời cô sau đó bế ngang cô lên ôm vào ghế phụ lái. “Em tốt nhất là ăn no rồi ngủ, ngủ đã rồi lại ăn cho anh.” Nói ngắn gọn là cô tốt nhất là biến thành heo, hơn nữa còn là một con heo lười. “Anh Diệp à.” Giản Ái cất giọng rõ ràng “Có phải anh mới từ sao hỏa di cư tới nên không hiểu quy tắc của trái đất không.” Phụ nữ có thai là phải chăm vận động, không thể bắt chước con heo được. Diệp Tu giẫm chân ga quay đầu mỉm cười với cô “Anh không phải là di cư tới, anh là lữ khách vũ trụ nhập cư trái phép.” Giản Ái bật cười một tiếng sau đó lại sực nhớ ra cái gì đó “Á! Mẹ em ở Hongkong lâu vậy rồi mà sao vẫn chưa thấy về nhỉ!” “Vì bà ấy có bạn trai rồi.” “Cái gì!” Giản Ái nhất thời tỉnh táo hẳn ra. “Vì sao lại có bạn trai?” Phản ứng của cô đúng là quá mức mãnh liệt. “Bây giờ thiếu gì các cặp về già lấy nhau để bầu bạn đâu em, mẹ mặc dù có em với em trai, nhưng dù sao cũng không thể nào so sáng được với một người chồng yêu thương bà ấy.” Diệp Tu hơi cười liếc cô một cái “Cho nên, lúc mẹ ở Hongkong gặp được bạn học cũ của bà ấy, anh liền gọi cho Hạ Minh Vũ, để bọn họ có thể ngọt ngào đoàn tụ ở khách sạn của anh ta. Thế nào, chỉ cho phép em có chồng mà không cho mẹ được tìm một người chồng nữa à!” Ừm! Giản Ái gãi gãi đầu “Nhưng mà cũng phải để em gặp đã chứ! Dù sao sau này cũng sẽ là ba em!” Ha ha ha! Diệp Tu không nhịn được bật cười. Có gì buồn cười cơ chứ. Giản Ái trừng mắt liếc anh một cái. “Cái bụng của em đấy, nó cũng có hỏi anh có muốn làm ba nó không đã bắt anh làm ba nó rồi đấy.” Giản Ái trực tiếp nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ xe, xem như anh không tồn tại. Đến Nhạc Nhã Hiên, Giản Ái đã buồn ngủ, trong cơn mơ màng, Diệp Tu tựa má vào tóc cô, “Hôm nay chuyện xảy ra với em, anh thề sẽ làm cho kẻ khác phải bù lại gấp 10 lần.” Những sợi tóc rũ xuống như có như không làm phân tán ánh mắt Giản Ái, cho nên cô không nhìn thấy được thời khắc đó anh kiên định đến bao nhiêu. Trong sân bay, người nhà họ Thư ở Pháp chơi thỏa thuê đã về đến sân bay. Thư Chí Vinh vừa đỏm dáng kéo vali, vừa đẩy cái kính râm trên mặt nói “Nếu không phải là ba hối về, em họ còn có thể bỏ tiền cho cả nhà chúng ta đi du lịch vòng quanh thế giới nữa đấy!” Thư Nam nhìn con trai vui đến quên cả trời đất liền khiển trách “Em họ con chỉ cho chút ơn huệ nhỏ này là đã mua chuộc được con. Năm đó, ba vì giúp cô con cũng đã bỏ ra không ít sức lực.” “Vâng, vâng, vâng!” Thư Chí Vinh lập tức như gà mổ thóc khen tặng ba mình. “Nếu không là ba vất vả công lao lớn thì con cũng không thể nhân tiện mà hưởng phúc.” “Xem cái thái độ của con kìa, đáng để ba con đánh con lắm.” Lý Nguyệt Dung chỉ chỉ vào trán con trai rồi nhìn ngó bầu trời rộng lớn bên ngoài thở dài “Em con đâu.” “Ba, mẹ, anh! Con ở đây.” Ở bên ngoài sân bay, Thư Chí Hoa tinh mắt nhìn thấy ba mẹ và anh trai liền tiến đến. “Tội nghiệp, mới một thời gian không gặp mà Chí Hoa đã gầy thế này rồi.” Lý Nguyệt Dung sau khi nói xong lại hung hăng trừng Thư Nam “Không phải ông nói em gái ông sẽ chăm sóc cho con bé sao? Sao càng chăm càng gầy vậy!” Thư Chí Vinh đẩy cặp kính râm trên mũi nói “Chắc là ngày ngày ăn không đủ vây cá, bào ngư.” “Làm gì có.” Thư Chí Hoa đi đến trước mặt ông ta ỏng ẹo nói, nếp nhăn bên khóe môi càng khiến chị ta thêm đáng thương “Con bị cả nhà cô đuổi ra ngoài.” “Cái gì?” Thư Nam quát “Cô con đuổi con ra ngoài.” Từ khóe mắt đến đuôi lông mày ông ta đều là lửa giận. “Rốt cuộc là làm sao?” Lý Nguyệt Dung xoa mặt con gái “Mau nói cho ba con biết đi.” Thư Chí Hoa nghe thế lại càng không nhịn được, òa khóc kể lể mọi chuyện nhưng lại giấu những chuyện xấu chị ta đã làm, chỉ nói là Diệp Tu sai, dượng bao che cho Diệp Tu, cô cũng yếu đuối nghe theo ý cha con nhà họ Diệp. Tại nhà họ Diệp, bà Thư Mai biết hôm nay là cả nhà anh trai trở về nên trang điểm vô cùng cẩn thận, lúc vừa muốn ra cửa thì điện thoại trong phòng khách lại réo lên như muốn đòi mạng! Bà vừa hướng về phía chồng đang ở trên lầu bảo ông bắt máy thì Diệp Thắng Kiền đã phất phơ tờ báo trong tay nói “Nói không chừng là điện thoại của anh bà, tự mà nghe đi.” Bà Thư Mai trừng mắt nhìn chồng liếc một cái, rồi đành phải nhanh chóng ấn nút nghe. “Thư Mai!” Bên kia điện thoại, ông Thư Nam rống lên như sư tử gầm khiến người ta kinh hãi “Cô chăm sóc con gái tôi thế nào vậy hả. Bị người ta bắt cóc không nói, chồng với con trai cô còn dám kết bè kết phái đuổi nó đi.” “Anh, nghe em giải thích đi.” “Giải thích cái rắm!” Lời này không phải là do ông Thư Nam nói, cho nên cả bà Thư Mai lẫn ông ta đều giật nảy mình. Thế là bà Thư Mai tập trung nhìn, hóa ra là chồng bà đã từ trên lầu đi xuống tự khi nào, quát lên với cái điện thoại “Con gái anh thì quý hóa quá đấy, tự nó nói không ở. Dám trách móc tôi, không có cửa đâu.” “Diệp Thắng Kiền, cậu có ý gì?” Bên kia điện thoại, ông Thư Nam cũng tức đến giậm chân “Đừng tưởng tôi không làm gì được cậu.” “Tùy thôi!” Diệp Thắng Kiền ném ra câu đó xong lại nói “Chỉ sợ anh không dám tới thôi.” “Mẹ nó chứ!” Ông Thư Nam quát lại “Mày thì giỏi lắm à! Năm đó nếu không có nhà họ Thư chúng tao, mày tưởng mày sẽ được như hôm nay sao!” Diệp Thắng Kiền lạnh lùng nói “Đúng vậy! Năm đó nếu không có anh, tôi đã không có hôm nay —— ít nhất là phải tốt hơn hôm nay.” “Ông bớt nói chút đi!” Bà Thư Mai đẩy Diệp Thắng Kiền một cái, lại dịu dàng nói với anh mình “Anh, nghe em giải thích một chút.” “Chồng cô đã như vậy còn cần giải thích sao?” Ông Thư Nam vô cùng trung khí la mắng em gái “Đừng quên, năm đó nó đã đối xử thế nào với cô, nếu không có người anh này, đừng nói là Phi Điểu, cô đến cái lông chim cũng không có. Hiện tại, con cô lại là cái loại cưới vợ rồi quên mẹ, nếu lần này cô không xử lý tốt cho anh thì sau này cô cũng đừng hòng lấy anh làm chỗ dựa.” Hết chương 71 Mục Lục
Xe bus dần lăn đến trạm cuối cùng. Giản Ái xuống xe, theo dòng người bước ra khỏi cửa, cô vô cùng tò mò, hào hứng ngắm nhìn thành phố X nơi cô sắp chuyển đến. Cũng có lẽ là do tuổi trẻ nên cô rất nhanh đã thích ứng với cuộc sống mới ở thành phố năm sau khi vào đại học F, cô thậm chí còn chưa phí chút công sức đã tìm được một công việc làm thêm trong kỳ nghỉ hè. Đương nhiên, đó là nhờ phúc của bạn cùng phòng Hân Nhiên. Bởi vì nơi đó chính là chỗ cô ta đang Nhiên làm việc tại một KTV tên là “Cash Box”, ngày đầu tiên đi làm Giản Ái chỉ mới đứng ở cửa nhìn cánh cổng chính to đùng cùng ánh đèn neon rực rỡ thôi mà đã không thể mở được phải là cô chưa từng thấy bộ mặt của thành phố. Gần nửa năm sống ở thành phố này, những nơi vàng son rực rỡ, tận cùng xa hoa ấy cô cũng đã thấy qua, nhưng chỉ là nhìn ngắm từ phía xa xa. Đến lúc thực sự bước chân vào thế giới kỳ lạ này mới thấy cảm xúc hoàn toan khác biệt. Cho dù như thế, cô vẫn nhớ mình còn là sinh viên, cho nên đa phần đều đi làm vào ban lại Hân Nhiên có vẻ không bận tâm, phần lớn đều làm ca đêm. Theo lời cô ta nói, ngoại trừ tiền boa hậu hĩnh, những nhân vật lớn đều thích đến đêm mới xuất đầu lộ diện…Thế nhưng vào một buổi ngày, Cash Box bỗng nhiên xuất hiện một nhóm đàn ông, tổng cộng chừng mười người. Nghe nói, có hai người bước từ trêи BMW xuống, hai người khác lại từ chiếc Lincoln đi ra, đằng sau còn có hai chiếc xe khác hộ tống, chắc là trợ lý và vệ sĩ. Nghe nói, trong hai người đàn ông đi trước có một người đeo kính râm nên không nhìn rõ được mặt. Người còn lại tướng mạo anh tuấn, có vẻ là con lai, mặt mày sắc nét làm cho người ta không rời mắt được, đôi mắt màu xanh lam nhạt sắc bén đến mức khiến người ta không rét mà nói, những người khác đều theo ở phía sau, mấy người vệ sĩ kia lúc nào cũng cho tay vào trong túi áo, có người còn thấy họ cầm cái gì đó có ánh kim —— có thể là thời không khí trong Cash Box dường như đông cứng lại, trong không khí tràn ngập mùi vị căng thẳng. Lúc Giản Ái mang mấy ly rượu khách đã dùng xuống phòng bếp, giữa đường lại bắt gặp Hân Nhiên. Cô nàng vẻ mặt hưng phấn, nói với cô “Không ngờ ban ngày cũng có thể gặp được khách cường thế đến vậy.”Đừng nhìn bề ngoài mà nghĩ Hân Nhiên là một cô sinh viên tự lập tự cường, thật ra sâu trong thâm tâm cậu ta vẫn vô cùng khao khát một ngày nào đó bản thân có thể lấy thân phận chim sẻ mà bay lên cành cao làm phượng hoàng. Cho nên Giản Ái liếc mắt nhìn cô ta một cái “Nhìn có vẻ là thân phận không nhỏ hơn nữa còn là kẻ có tiền!?”“Hắc hắc! Đúng vậy, nhưng mà bọn họ có vẻ giống nhân vật xã hội đen gì đó há.”“Xã hội đen?” Giản Ái nhíu mày, “Đã biết là xã hội đen rồi mà còn không tránh xa một chút.”Hân Nhiên trưng ra bộ dạng háo sắc “Có phải lúc nào cũng có mấy anh đẹp trai như vậy. Nhìn người ta vừa khí thế lại vừa có tiền như thế mà không nhân cơ hội tiếp cận thì sao được!”“Cậu cứ ra sức mà tiếp cận đi.” Giản Ái liếc cô ta một cái, lại vội vàng làm tiếp công việc của mình. Trong phòng bếp, Tiểu Lạc phụ trách chọn rượu đem mấy chai Whiskey đặt ở khay, nhìn thấy Giản Ái liền gọi “Giản Ái, đem mấy chai Whiskey này đến phòng 311 nhé.”“Dạ, được.” Giản Ái cầm lấy khay, đi đến như mọi ngày vẫn thường đi. Đến gần căn phòng khách đã thuê, cô đang định nhẹ nhàng gõ cửa, —— đột nhiên, có hai người vụt đến trước mặt làm cô sợ đến suýt nữa thì kêu lên. Một người đàn ông vẻ mặt dữ dằn hỏi cô “Cô đang làm gì vậy?”“Tôi đến đưa rượu.” Nhìn người đàn ông hung dữ trước mặt, hai tay đang bưng khay rượu của Giản Ái không khỏi run bắn lên.“Động tác nhanh nhẹn một chút.” Người đàn ông mở cửa ra, để Giản Ái đi vào. Nhưng từ lúc bước vào, ánh mắt mọi người đều nhất loạt dán lên người cô. Cô cẩn thận đặt rượu xuống, sau đó lần lượt rót cho từng người. Trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, cô bắt gặp ánh mắt của một người thanh niên trong đám nhìn mình mà đôi tay bất giác run lên, không cẩn thận làm đổ ly rượu trêи bàn. Nghe thấy người nọ hơi hơi tặc lưỡi một tiếng, cô hoảng hốt, vội vàng rút khăn tay ra lau sạch sẽ mặt bàn. Mãi đến lúc đi ra, cô mới dám thở phào nhẹ nhõm. Sắp đến giờ tan ca, đột nhiên quản lý la lên hỏi “Vừa rồi phòng 311 là ai phục vụ?”Giản Ái đang nhìn di động nên nhất thời không chú ý. Lúc này nhân viên phục vụ bên cạnh liền trả lời “Là Giản Ái.”Quản lý đi đến bên cạnh Giản Ái, nói “Khách phòng 311 tìm cô.”Giản Ái có chút nghi hoặc đi qua đó, nhưng vừa đến cửa phòng, tay cô còn chưa kịp đưa lên gõ, cánh cửa đã mở ra nhanh như chớp, sau đó Giản Ái chỉ cảm thấy tóc mình bị người ta bị túm lấy, cô giống như con gà con bị kéo vào ném lên sô pha trong đến lúc lấy lại được tinh thần thì cô mới thấy trêи mặt hơi rát, thế mới biết vừa rồi có người đã quăng cho nàng một bạt tai.“Tại sao?” Ôm một bên má Giản Ái nghi hoặc hỏi “Tôi không có làm gì cả?”Chưa kịp nói xong, mặt bên kia lại bị người ta tát thêm phát nữa. Nháy mắt, Giản Ái cảm thấy hai bên mặt thi nhau nóng rát. Nhìn một đám đàn ông vây tới, cô đột nhiên không dám hét lên nữa. Từ phía sau, một người đàn ông đi về phía cô. Đôi mắt lạnh như băng lóe lên ánh nhìn sắc lạnh, làn da trắng lại càng khiến cho gương mặt thêm lạnh lùng, hơi thở hắn ta dường như hơi gấp gáp.“Cô bỏ cái gì vào trong rượu?”“Tôi không bỏ gì hết?”“Tôi không thích lặp lại lần thứ hai.”“Nhưng tôi thật sự không bỏ gì hết.”Người đàn ông kia đến gần, túm tóc cô lên để khuôn mặt cô kề sát vào mặt hắn. “Cô không bỏ, chẳng lẽ là tự tôi bỏ?”“Tôi thật sự… không làm. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Giản Ái gần như bật đàn ông mỉm cười “Cô có. Nói, ai phái cô tới.”“Ai phái tôi tới à, tất nhiên là người của KTV.” Giản Ái đột nhiên ý thức được mình vẫn đang ở KTV, vì thế lá gan cũng to hơn, cô nói. “Việc của các anh thì liên quan gì đến tôi. Dù sao tôi cũng không làm cái gì hết.”Phía sau, một người người đàn ông lai đi đến bên cô, vừa cười vừa nói, “Vẫn còn mạnh miệng, chi bằng thế này, để bọn này ra tay ở ngay đây, mỗi người thay phiên đè cô ta, cho đến khi nào cô ta nói mới thôi.”Giản Ái nghe thấy những lời này, tuy rằng trong ánh mắt toát ra vẻ kinh hoảng chưa từng có nhưng vẫn mạnh miệng đáp trả “Các người dám làm như vậy, tôi sẽ lập tức đi báo cảnh sát.” Nhưng cô vừa muốn lớn tiếng hét lên thì miệng đã bị bịt đó, người đàn ông kia lui ra phía sau một bước, khóe miệng lộ ra một nụ cười gượng. “Không được, Ôn Thiếu, ý kiến này của cậu tôi không thể chấp nhận, cô ta vẫn phải để lại cho một mình tôi hưởng dụng.” Hắn ta nói “Bởi vì tôi đã biết cô ta cho cái gì trong rượu.”“Là cái gì.”Gã đàn ông khẽ mỉm cười, không đáp lời. Cuối cùng, hắn ta nói với thuộc hạ “Đưa tôi tới khách sạn Hoàng Triều.”Giản Ái hoảng sợ kêu to “Tôi không đi”, thế nhưng một khẩu súng lục tinh xảo nhẹ nhàng đặt lên trán cô, hắn ta áp khuôn mặt lạnh lùng tới, dường như mỉm cười, hỏi cô “Cô muốn tôi dẫn cô đi, hay là cô tự đi.”Giản Ái xuất phát từ bản năng bảo vệ bản thân đành lựa chọn vế sau. Lúc bước ra khỏi phòng, gã đàn ông kia vẫn luôn dán chặt vào sau lưng cô, khẩu súng thúc vào giữa thắt lưng cô. Lúc đó, có mấy người phục vụ quen biết đi qua, các cô đều kinh ngạc liếc mắt nhìn đám người. Đến khi nhìn thấy Giản Ái, cũng chỉ nghĩ cô được khách “nhìn trúng” nên theo phép lịch sự mà dời mắt đi chỗ Ái hơi hơi nghiêng đầu nhìn vẻ mặt gã đàn ông đi bên cạnh mình. Đó là một vẻ mặt gần như là lạnh như băng, trong ánh mắt nhàn nhạt lộ rõ sự lạnh lùng khác thường, Giản Ái cắn chặt môi, cô biết môi cô lúc này cũng trắng chẳng khác nào gương mặt.“Tôi khuyên cô tốt nhất là đừng có ý niệm khác trong đầu.” Gã đàn ông nghiêng đầu, dùng ánh mắt có ý cô có chạy trời cũng không khỏi nắng mà nhìn không đáp lại hắn ta, chỉ im lặng cúi đầu xuống. Cô không nhớ nổi đêm đó ánh trăng như thế nào, trong bóng đêm mờ mịt, cô bị đưa lên một chiếc Lincoln, cây súng lục phía sau vẫn chưa bao giờ rời khi đã ngồi lên xe, gã đàn ông cuối cùng cũng rời tay khỏi thắt lưng cô, ngồi yên lặng một bên nhắm mắt dưỡng thần. Cô nhìn hắn một cái, bỗng dưng cô nghĩ đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của vội vàng tìm đến tay nắm cửa xe, vừa không quên thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn người ngồi bên cạnh. Ngay khi cô vừa đụng đến tay nắm cửa thì gã ta đột nhiên mở mắt, không nói gì mà chỉ khoanh hai tay trước ngực yên lặng nhìn cô. Cô hạ quyết tâm, dùng sức kéo tay nắm, mới phát hiện cửa xe đã bị khóa chặt.“Đã có ai từng nói với cô, cô thật ngu ngốc chưa?” Gã ta buồn bã nói.“Tôi không hiểu, nếu muốn hại tôi thì vì sao cô lại dùng loại thuốc này. Hay là cô muốn dùng mỹ nhân kế quyến rũ tôi?”Hắn ta cười “Thật ra cô cũng không tính là mỹ nhân, nhưng tôi sẽ cho cô được hưởng chế độ đãi ngộ đặc biệt đối với mỹ nhân.”Hắn nói câu này khiến Giản Ái rùng mình một cái. Xe đã chạy đến trước khách sạn Hoàng Triều, lúc xuống xe, bên cạnh thắt lưng Giản Ái lại có thêm một khẩu súng. Cô lập tức bị đưa đến phòng ở tầng cao nhất, sau khi cửa mở, trong căn phòng rộng lớn nguy nga tráng lệ chỉ còn lại cô và gã đàn ông trước ta khóa trái cửa, sau đó ném khẩu súng lên giường. Nhìn chằm chằm Giản Ái, vẻ mặt lạnh như băng kia của anh ta đột nhiên bùng lên một tia nóng bỏng. Nỗi sợ hãi không ngừng tăng lên trong lòng Giản Ái. Cô nói với hắn “Tôi thật sự không hại anh.”Hắn ta tự nhiên cởi áo “Bây giờ cho dù người bỏ đồ vào không phải là cô thì tôi cũng không có ý định cho cô đi.” Sau đó, ném cô lên mắt của cô vội vàng lướt qua mép giường tìm cây súng gã ta vừa ném xuống, rốt cục cũng thấy nó ở bên gối. Thừa dịp hắn không để ý, cô nhào người tới bắt lấy khẩu súng, nhanh chóng giương súng đặt lên trán hắn, lạnh lùng nói “Dừng tay.”
Đánh giá từ 8 lượt Năm năm trước vì một lần bị Hạ Sầm Minh hiểu lầm hạ độc, Diệp Tu cùng Giản Ái vô tình gặp gỡ. Diệp Tu xuất thân giàu có cùng Giản Ái không thích câu nệ tiểu tiết cũng bởi vậy mà trở thành oan có tình, thiếp lại không có ý, nhưng vì âm mưu của đàn chị Tiếu Viện cùng cô bạn tốt Hân Nhiên của Giản Ái bày ra mà Diệp Tu cùng Giản Ái không đúng lúc không đúng nơi nhảy vào tình một đêm, rồi cũng bởi vậy mà chia theo sự khinh thường đối với Diệp Tu, năm năm sau gia nhập đội paparazzi, Giản Ái lại phải vất vả truy lùng tin tức của Diệp Tu, rồi cũng vì Diệp Tu ham công tiếc việc mà xém chút đẩy Giản Ái rơi vào chỗ chết. Ngay sau đó, Tiếu Viện, vị hôn thê được Thư Mai – mẹ Diệp Tu – tự tay chọn cho Diệp Tu lại hiệp sức với Hân Nhiên thừa cơ hãm người không ngừng đấu đá, Tiếu Viện bởi vì khó giữ được thân phận mà vô cùng tức tối, to gan đi ám sát Diệp Tu, Hân Nhiên biết mọi chuyện nhưng hành động quá chậm chạp, muốn nhận công lao về mình ai ngờ sau đó lại bị Giản Ái lập mưu để Thư Mai xử lý cô những ngày Diệp Tu bị thương, Giản Ái cũng dần dần nảy sinh tình cảm với anh, nhưng Thư Mai vẫn luôn quyết liệt phản đối. Cho dù cô đã được gả vào Diệp gia nhưng làm dâu Diệp gia cũng chẳng dễ dàng, cùng xem Giản Ái làm thế nào để lấy thân phận nàng dâu paparazzi ra đấu một trận lớn với Thư Mai.
Chương 61 Tác giả Nguyệt Tình Cao Edit Phong Vũ Beta Iris Thư Chí Hoa đang nói rất hăng thì lại bị tiếng xe tải từ bên ngoài chạy tới át đi. Bà Thư Mai ngồi trên sô pha vừa nghe thấy tiếng xe tải liền lập tức nhảy dựng lên thất thanh gọi chị Kim “Mau gọi điện cho bên quản lý vật tư, hỏi xem chỗ bọn họ còn có quy củ gì không vậy, lại cho cả xe tải vào đây, tưởng đây là chợ à.” “Mẹ! Không cần gọi đây. Là con bảo bọn họ lái xe vào đấy ạ.” Giản Ái mồ hôi nhễ nhại vừa nói vừa đi vào. Chị Kim thấy thế vội vàng rót một ly nước cho cô. Nhận lấy ly nước uống cạn một hơi xong Giản Ái buông ly xuống sau đó vội vàng cám ơn chị Kim. Chờ chị Kim dọn cái ly đi, Giản Ái mới phát hiện ra Thư Chí Hoa đang ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm với bà Thư Mai “Chào chị họ!” “Không dám!” Thư Chí Hoa ngoài cười nhưng trong không cười đáp “Cô có thể xúi mẹ mình đem vườn hoa hồng bác trồng đổi thành vườn rau là tôi đã biết cô lợi hại cỡ nào rồi, tôi nào dám nhận câu chào của cô.” Bà Thư Mai vừa nghe lời này, tự nhiên lạnh lùng nói “Giản Ái, có phải cô chê vườn của tôi còn chưa đủ thỏa mãn cô nên mới tiếp tục gọi người lái xe tải vào san phẳng nhà tôi ở luôn không!” Cũng không biết là Giản Ái không hiểu hay là giả ngu, cô có chút nghi hoặc nói “Hoa hồng có thể san phẳng nhà sao ạ? Con từng tuổi này rồi mà vẫn chưa nghe ai nói vậy bao giờ, hoa hồng có thể san phẳng nhà à.” Hoa hồng??!! Lẽ nào, bà Thư Mai đưa mắt nhìn ra, trên dưới chiếc xe tải bên ngoài có rất nhiều người, bọn họ quả thực đang chuyển hoa hồng từ trên xe xuống, nhìn những chậu những bó hồng chỗ đỏ chỗ hồng chỗ tím vừa đẹp vừa tươi kia, khóe miệng của bà lại cong lên như muốn cười, Thư Chí Hoa lại không cho là đúng lắp bắp nói. “Mấy thứ hoa này nhìn thì đẹp đó, nhưng ở trên đường chỗ nào chẳng có, làm sao có thể so được với giống hoa quý mà bác trồng trước kia chứ.” Bà Thư Mai vừa nghe, nét vui tươi vừa chớm quả nhiên lại trầm xuống, cộng thêm Giản Ái cũng nói thẳng. “Tôi quả thật là không hiểu lắm về mấy thứ hoa cỏ này. Nhưng mà mấy thứ hoa này là từ…” “Không có nhưng gì hết!” Thư Chí Hoa ngắt lời cô “Cô nghĩ đồ bị phá hỏng rồi chỉ cần tùy tùy tiện tiện làm lại là bác tôi sẽ thấy biết ơn sao? Nói cho cô biết, không có cửa đâu! Đừng tưởng có Diệp Tu che chắn cho cô là bác tôi phải bấm bụng chịu. Nói cho cô biết, cô đừng có hòng.” Lời này chẳng khác nào muốn đẩy Giản Ái đi lên đỉnh miệng núi lửa. Nhưng không đợi Thư Chí Hoa lại dõng dạc ra sức trách móc Giản Ái, điện thoại trong phòng khách đã reo, chị Kim đi nghe điện thoại rồi nói với bà Thư Mai “Thưa bà, ông tìm bà.” Bà Thư Mai sắc mặt càng lúc càng đen tuy rằng cũng muốn xem cảnh tượng cháu gái ra sức trách móc Giản Ái, nhưng chồng vẫn lớn hơn, điện thoại không thể không nghe. Vì thế vung tay lên bảo cháu gái ngừng miệng trước. “Thư Mai! Tôi với con trai bà chọn hoa hồng, bà có thích không. Ha ha, vì cho bà vui sớm một chút mà bọn tôi đã đặc biệt bảo con dâu nghỉ nửa ngày chuyển về trước cho bà.” Bên kia điện thoại Diệp Thắng Kiền tuy rằng thao thao bất tuyệt nói, nhưng Diệp Tu ngồi ở bên cạnh ông cũng thỉnh thoảng chen vào được hai câu “Hiếm khi mẹ chịu dâng vườn hoa hồng ra cho mẹ vợ trồng đồ ăn tươi cho con, cho nên con cũng phải đáp lại mẹ. Vì vậy lần này chọn hoa, con góp sức rất lớn. Đến nghỉ trưa cũng hy sinh.” “Ha ha!” Diệp Thắng Kiền không đợi con nói xong, lại là mừng không tả xiết ngắt lời anh nói “Hoa lần này tuy không phải là giống quý mà bà mang về từ nước ngoài bằng máy bay như hồi trước, nhưng là do tôi với con trai tự mình bảo người vận chuyển bằng máy bay từ Côn Minh tới. Bà xem! Nơi đó không khí tốt nên hoa cũng tươi và đẹp hơn cái giống quý giá lừa người kia gấp nhiều lần.” Nhưng Diệp Thắng Kiền nói thật lâu vẫn không thấy vợ mình đáp lại gì nên vừa ngạc nhiên vừa thắc mắc “Sao lại không nói lời nào vậy? Chẳng lẽ bà không vui, hay là không thích?” Nhìn mặt bà Thư Mai từ đỏ chuyển sang trắng, Giản Ái mới dè dặt cẩn trọng nhẹ giọng nói. “Con đã nói là con không hiểu gì về mấy thứ hoa cỏ này, nên tất cả hoa hồng được chuyển đến lần này đều là do ba và Diệp Tu chọn.” “Tôi rất vui!” Bà Thư Mai nhìn Giản Ái vẻ mặt vô cùng vô tội đứng ở bên cạnh, trong khoảng thời gian ngắn lại có chút ngượng ngùng nói. “Cũng thích nữa.” Nhưng là ở đầu điện thoại bên kia, Diệp Thắng Kiền lại nghe ra giọng vợ hình như không vui lắm, vì thế bảo Diệp Tu gọi điện thoại cho Giản Ái hỏi tình hình. Giản Ái nhận điện của Diệp Tu nói “À! Mới đầu mẹ cũng vui lắm, nhưng mà chị Chí Hoa nói hoa này không bằng giống quý mà mẹ trồng hồi trước, cho nên mẹ…” Bà Thư Mai vừa phục hồi lại tinh thần nghe thấy vậy liền lập tức buông điện thoại trong phòng khách, quay qua giật lấy di động của Giản Ái “Cho nên mẹ đang mắng chị họ Chí Hoa của con, trách nó sính ngoại, con trai à, hoa con với ba con chọn, thật sự rất đẹp, mẹ rất thích, giống ngoại thì đã sao, chẳng lẽ không khí ở nước ngoài lại tốt hơn Trung Quốc.” “Đúng đấy!” Diệp Thắng Kiền trung khí mười phần cũng đoạt lấy di động của con trai nói với vợ “Cháu bà mới từ nước ngoài về mà đã bắt đầu mất gốc rồi, nước ngoài tốt như vậy thì sao nó còn về làm gì?” Buổi chiều Thư Chí Hoa bị Diệp Thắng Kiền trách móc qua điện thoại đến trong ngoài đều khó chịu vì vậy quyết định về nhà cho an toàn hơn. Nhưng bà Thư Mai lại không cho “Chí Hoa, ba mẹ với mấy anh em trai của cháu đều đi nước ngoài chơi hết rồi, về nhà thì có gì vui, thôi hai ngày này cứ ở nhà bác trước đã.” Giản Ái ở bên cạnh không nói gì, bởi vì cô thấy dối trá quá. Buổi tối lúc Diệp Tu về nhà, sau khi nhìn thấy Thư Chí Hoa thì gật đầu một cái rồi đi thẳng ra vườn hoa nhìn Giản Ái còn đang bận rộn. Trong vườn, ánh trăng đã vươn lên tận ngọn mây, rọi ánh sáng vàng nhẹ nhàng lên con người, thật dịu dàng biết bao. Giản Ái sửa sang lại một khóm hoa hồng xong ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Diệp Tu, cô giật mình sợ tới mức suýt chút nhảy dựng lên. “Sao anh cứ lù lù không một tiếng động nào đi vào vậy?” Diệp Tu cởi áo khoác đặt ở trong đình nghỉ mát. “Là em tập trung quá thì có. Sao lại chạy tới đây hì hục mà không chịu về nghỉ đi.” “Trong nhà có một cô gái một xinh đẹp hai thiện lương ba hiền lành bốn cần cù năm dịu dàng sáu thuần khiết bảy giản dị tám đoan trang ngồi đó rồi, em chẳng dám vào.” Giản Ái mím miệng cười trộm. “Chị họ có nhiều ưu điểm như vậy sao?” Diệp Tu học Giản Ái đem hoa hồng vào trồng trong vườn. “Cho nên! Để làm nổi bật ưu điểm của chị ấy, em lại thích gọi những người như thế là bà tám!” Giản Ái cười đến xóc hông. “Đồ xấu xa!” Diệp Tu cắn lỗ tai cô một cái, Giản Ái vừa định đánh trả lại nghe trước mặt có tiếng ho khan. Hai người đang vui đùa ầm ĩ vội vàng đứng đắn lại. “Mẹ!” “Mẹ!” Ừm! Bà Thư Mai hắng cổ họng nói.”Giản Ái, chị họ con sợ ba con trách nên không dám mặc đồ ngoại, có thể tìm mượn hai bộ đồ của con mà mặc được không?” “Không thành vấn đề ạ, nhưng mà chị họ mập hơn con. Không biết có mặc vừa không?” Giản Ái cười hớ hớ nói. “Mặc vừa.” Bà Thư Mai không chút nghĩ ngợi đã nói tiếp “Nó đã chọn được hai bộ ra mặc rồi.” Vậy mẹ hỏi với không hỏi thì có gì khác nhau. Giản Ái hơi ngẩng đầu lên. “Hai bộ nào?” “Cái gì mà hai bộ nào, tủ quần áo của con đều ở đây hết, thiếu hai bộ thì đã sao.” Bà Thư Mai trong lòng đã bắt đầu thấy khó chịu. Giản Ái vội vàng ngăn Diệp Tu đang muốn phát hỏa “Con là paparazzi, mặc quần áo đều tương đối tùy tiện, cho nên muốn biết chị họ sẽ coi trọng hai bộ nào của con.” Đó! Bà Thư Mai quay đầu nói “Chính là hai bộ mà hồi kết hôn Diệp Tu đã gọi người Pháp làm cho con ấy.” Diệp Tu vừa nghe, lập tức không kiềm chế được “Mẹ, hai bộ đó Giản Ái còn chưa mặc. Sao chị họ có thể lấy ra mặc chứ!” “Mẹ chọn cho nó mặc đấy.” Bà Thư Mai nghểnh cổ. “Có bản lĩnh thì nổi giận với mẹ đây này.” “Con phải nổi giận sao?” Diệp Tu càng lúc càng bực. “Hai ngày nữa còn có tiệc, đã nói rõ là phải dẫn người nhà theo, đến lúc đó Giản Ái mặc cái gì đi. Người trong tiệc đều là người giàu có quan trọng, nếu Giản Ái ăn mặc tùy tiện mà đi, chẳng phải là chứng tỏ nhà họ Diệp chúng ta bất tài, đến lúc đó ba trách con, nói con đến quần áo vợ cũng không quản được, vậy thì càng đừng mong quản được Nhạc Nhã Hiên của ông ấy.” “Nghiêm trọng dữ ha?” Bà Thư Mai cười lạnh nói. “Mẹ biết con nhìn người bên ngoại không vừa mắt.” “Một người chồng mà trơ mắt nhìn đồ của vợ mình bị người khác mặc, đừng nói là con, cả ba cũng thấy ngứa mắt.” “Để con mình cưới một cô con dâu là paparazzi, ai ngứa mắt hơn.” Bà Thư Mai vừa nói ra, toàn bộ khu vườn liền im bặt. Hết chương 61 Mục Lục
Tên Gốc Vợ Ta Là Cẩu Tử* Tác giả Nguyệt Tình Cao Bìa Nukaly Nguồn Tàng thư viện Converter Armelia Tình trạng bản gốc Hoàn Nội Dung Giới Thiệu Vắn Tắt Năm năm trước vì một lần bị Hạ Sầm Minh hiểu lầm hạ độc, Diệp Tu cùng Giản Ái vô tình gặp gỡ. Diệp Tu xuất thân giàu có cùng Giản Ái không thích câu nệ tiểu tiết cũng bởi vậy mà trở thành oan gia. Lang có tình, thiếp lại không có ý, nhưng vì âm mưu của đàn chị Tiếu Viện cùng cô bạn tốt Hân Nhiên của Giản Ái bày ra mà Diệp Tu cùng Giản Ái không đúng lúc không đúng nơi nhảy vào tình một đêm, rồi cũng bởi vậy mà chia ly. Mang theo sự khinh thường đối với Diệp Tu, năm năm sau gia nhập đội paparazzi, Giản Ái lại phải vất vả truy lùng tin tức của Diệp Tu, rồi cũng vì Diệp Tu ham công tiếc việc mà xém chút đẩy Giản Ái rơi vào chỗ chết. Ngay sau đó, Tiếu Viện, vị hôn thê được Thư Mai – mẹ Diệp Tu – tự tay chọn cho Diệp Tu lại hiệp sức với Hân Nhiên thừa cơ hãm hại. Bốn người không ngừng đấu đá, Tiếu Viện bởi vì khó giữ được thân phận mà vô cùng tức tối, to gan đi ám sát Diệp Tu, Hân Nhiên biết mọi chuyện nhưng hành động quá chậm chạp, muốn nhận công lao về mình ai ngờ sau đó lại bị Giản Ái lập mưu để Thư Mai xử lý cô ta. Trong những ngày Diệp Tu bị thương, Giản Ái cũng dần dần nảy sinh tình cảm với anh, nhưng Thư Mai vẫn luôn quyết liệt phản đối. Cho dù cô đã được gả vào Diệp gia nhưng làm dâu Diệp gia cũng chẳng dễ dàng, cùng xem Giản Ái làm thế nào để lấy thân phận nàng dâu paparazzi ra đấu một trận lớn với Thư Mai. *Cẩu Tử Paparazzi, thợ săn ảnh, phóng viên báo lá cải Chương 1 – Chương 2 – Chương 3 – Chương 4 – Chương 5 – Chương 6 – Chương 7 – Chương 8 – Chương 9 – Chương 10 – Chương 11 – Chương 12 – Chương 13 – Chương 14 – Chương 15 – Chương 16 – Chương 17 – Chương 18 – Chương 19 – Chương 20 – Chương 21 – Chương 22 – Chương 23 – Chương 24 – Chương 25– Chương 26 – Chương 27 – Chương 28 – Chương 29 – Chương 30– Chương 31 – Chương 32 – Chương 33 – Chương 34 – Chương 35 – Chương 36– Chương 37 – Chương 38 – Chương 39 – Chương 40 – Chương 41– Chương 42 – Chương 43 – Chương 44 – Chương 45 – Chương 46 – Chương 47 – Chương 48 – Chương 49 – Chương 50 – Chương 51 – Chương 52– Chương 53 – Chương 54 – Chương 55 – Chương 56 – Chương 57 – Chương 58– Chương 59 – Chương 60 – Chương 61 – Chương 62 – Chương 63 – Chương 64 – Chương 65 – Chương 66 – Chương 67 – Chương 68 – Chương 69 – Chương 70 – Chương 71 – Chương 72 – Chương 73 – Chương 74 – Chương 75 Hoàn
vợ tôi là paparazzi